Trong phòng khách lúc này chỉ có mấy ông lão, còn những người trẻ tuổi đều đã tự giác ra về hoặc tới phòng khác trò chuyện, họ biết mình còn chưa đủ tư cách ngồi chung với các bậc tiền bối đây.
thông thường lý lão gia tử luôn ngồi ở vị trí giữa, nhưng hôm nay lại nhường chỗ cho lãnh đạo.
tiếp theo đó là trương lão, hoàng lão cùng vài người khác phân chia nhau chỗ ngồi, thoạt nhìn có vẻ tùy ý, nhưng nếu là người tinh tường có thể nhân thấy thứ tự chỗ ngồi trong phòng cũng được sắp xếp theo một nguyên tắc riêng từ cao tới thấp.
lý văn lượng ngồi ở vị trí thấp nhất, vốn trước kia trong những lần gia trưởng tụ họp này hắn chưa bao giờ được tham gia, nhưng ngày hôm nay thì khác. lý lão gia tử đã xác định lý văn lượng là người sẽ lãnh đạo lý gia sau khi mình trăm tuổi, cho nên cố ý để hắn nhận biết vòng tròn quan hệ của mình sớm một chút.
có như vậy thì sau này dù mình có nhắm mắt xuôi tay thì lý văn lượng cũng có thể tiếp tục duy trì và vận dụng những quan hệ này, để nó không bị mai một đi.
lúc này mọi người đã yên vị hết, lãnh đạo cũng mở lời hỏi thăm:
- vốn mấy ngày trước nghe tin lý thư ký bệnh nặng, ta đã sắp xếp thời gian tới thăm một chuyến, nhưng công việc bận rộn mãi tới hôm nay mới xong xuôi. không ngờ tới đây thì trông thấy hắn sinh long hoạt hổ còn hơn cả lần gặp trước, cho nên ta hoài nghi có phải mình đã nghe nhầm hay không?
lý lão gia tử đáp lời:
- trưởng ban vu cứ gọi ta là tiểu lý như trước giờ đi, gọi lý thư ký ta cảm thấy thật không quen. còn về sức khỏe của ta thì tin tức thực sự không sai, mấy ngày trước ta còn đang nằm liệt giường chờ chết. thế nhưng trong cái rủi có cái may, một người bạn của cháu nội ta mang tới đan dược gia truyền của hắn, không chỉ cứu ta một mạng, mà còn khiến sức khỏe hồi phục rất nhiều.
trưởng ban vu cười nói:
- ha ha, tiểu lý ngươi quả thực vẫn thích đùa như trước, ở đâu ra loại thuốc thần kỳ như vậy chứ?
vu nghị năm nay đã hơn chín mươi, so với lý lão gia tử lớn hơn mười tuổi.
trước đây lý lão gia tử từng làm thư ký cho vu lão khi ông ta đang đảm nhiệm chức trưởng ban kỷ luật thành phố yến kinh, sau này khi vu lão được điều chuyển lên tỉnh rồi tới trung ương vẫn như cũ luôn luôn nâng đỡ thư ký của mình, cho nên quan hệ giữa hai người khá thân mật, thường xuyên qua lại.
lý lão gia tử có thể coi là cự đầu trong giới chính trị tỉnh yến, nhưng so với vu lão vẫn còn kém xa.
thường nói ở thủ đô có ngũ đại gia tộc, vu gia có thể tính là một trong số đó.
tuy rằng thực lực của vu gia so với bốn nhà còn lại hơi kém hơn, bởi lẽ bốn đại gia tộc kia đều là hậu duệ của các nguyên lão, thế nhưng so với các gia tộc bình thường khác thì vu gia vẫn là thế lực khổng lồ không thể xem thường.
mà vu nghị lại có thể coi là gia chủ vu gia hiện tại, dù rằng trong xã hội ngày nay cách gọi gia chủ thực sự không phù hợp lắm, nhưng quả thực mọi chuyện lớn trong nhà họ vu đều phải qua tay vu nghị, nhận được sự ủng hộ của vu lão tương đương với việc được cả vu gia hậu thuẫn.
lý lão gia tử cũng nhờ vu lão hậu thuẫn mà có thể tung hoành chính trường, tạo dựng lên lý gia ngày nay.
bởi vậy trong thâm tâm lý lão gia tử luôn kính trọng vu lão, thậm chí từ trước đến nay trước mặt vu lão ông ta vẫn tự nhận mình là tiểu lý, giống như trước kia khi còn làm thư ký vậy.
lúc này hoàng lão xen lời:
- trưởng ban vu có điều chưa biết, thứ thuốc kia quả thực có công hiệu rất thần kỳ. vốn lý hoàn hắn bệnh tật chuyển biến xấu, tất cả bác sĩ đều lắc đầu bó tay, chỉ e không qua nổi hôm nay. thế nhưng sau khi uống thuốc xong mọi bệnh tật đều tan biến hết, ngay cả các chuyên gia nước ngoài cũng chỉ có thể nói là quá kỳ diệu, không chỉ có thể sống tiếp, mà ngay cả cơ thể cũng khỏe mạnh hơn cả lúc chưa bệnh.
so với lý lão gia tử, hoàng lão cùng trương lão tuy rằng có thể tính là cấp dưới của vu lão, thế nhưng quan hệ của họ lại không thân thiết như vậy.
mà bọn họ cũng không nhận được sự ưu ái của vu lão, dù có ngẫu nhiên được trợ giúp một hai lần, thì cũng là lý lão gia tử ra mặt xin xỏ. cũng bởi vậy nên bọn họ thân thiết với lý lão gia tử, nhưng lại không qua lại nhiều với vu lão.
ngày hôm nay cùng vu nghị tới đây còn có con trai cả vu vĩnh khang - hiện đang giữ chức tổng tham mưu trưởng quân đội – hàm thượng tướng.
nếu so sánh về tuổi thì vu vĩnh khang chỉ hơn lý văn dũng hai tuổi, bởi vì vu lão lấy vợ sinh con muộn, không như lý lão gia tử mười tám tuổi đã có lý văn dũng.
cả hai người cùng công tác trong quân đội, nhưng lại có sự chênh lệch lớn về chức vụ, điều này không chỉ vì hậu trường của ai vững chắc hơn, mà điều quan trọng là trình độ của hai người không giống nhau.
vu vĩnh khang không chỉ tham gia quân đội từ rất sớm, kinh qua nhiều chức vụ, mà còn từng giành được huân chương trong cuộc chiến phía bắc.
đây có thể coi như cuộc chiến cuối cùng của đất nước trước khi bước vào thời kỳ hòa bình lâu dài tới nay, tuy nhiên mức độ phức tạp và khốc liệt của nó không hề thua kém chiến tranh vệ quốc.
hơn nữa, xét về học vấn vu vĩnh khang cũng vượt trội hơn hẳn lý văn dũng, hắn tốt nghiệp trường đại học quân sự hoàng gia anh lừng danh thế giới, từng đưa ra nhiều nghiên cứu có tính thực tiễn cao trong cải cách quân đội cũng như tăng cường sức mạnh vũ trang đất nước.
bởi nguyên nhân quan hệ giữa lý lão gia tử cùng vu lão, cho nên lý văn dũng cũng có quen biết với vu vĩnh khang, tuy nhiên sự khác biệt giữa tính cách của hai người khiến cho quan hệ giữa bọn họ không được thân thiết cho lắm.
lúc này vu lão cùng ba người lý lão gia tử đang nói chuyện, bỗng nhiên điện thoại của vu vĩnh khang đổ chuông. hắn vội vàng bước ra khỏi phòng để nghe máy, trải qua vài phút liền quay trở lại, thế nhưng vẻ mặt lại không được tự nhiên như lúc nãy, điều này không thoát khỏi tầm mắt của mấy lão già này.
vu nghị mở miệng hỏi:
- có chuyện gì vậy?
vu vĩnh khang nhìn những người xung quanh chần chờ, việc hắn sắp nói ra đây khá cơ mật, người được biết cũng không nhiều lắm, mà trong đó lại không bao gồm mấy người lý lão.
hoàng lão cùng trương lão ý thức được vấn đề, liền viện cớ có việc để rời đi.
những người không liên quan khác cũng vậy, tuy rằng họ không biết rốt cuộc vu vĩnh khang có chuyện gì, nhưng thái độ của ngài tổng tham mưu trưởng đủ để họ hiểu đây không phải việc mình nên biết, cho nên họ không nán lại đây thêm nữa.
trong phòng lúc này chỉ còn vu lão, lý lão, vu vĩnh khang cùng hai tướng lĩnh quân đội đi cùng. lý lão vốn cũng định nhường chỗ cho vu lão cùng vu vĩnh khang nói chuyện, nhưng vu lão lại xua tay nói:
- không cần, đều là người nhà cả, không có gì phải giấu diếm.
vu vĩnh khang lúc này mới mở miệng:
- lực lượng tình báo phía tây vừa có tin báo, quân đội cao miên đang tăng