Nhà số 5, khu tập thể tỉnh ủy tỉnh yến.
trước giờ ngô kiến quốc chưa từng tới nhà lý văn lượng, trong tưởng tượng của hắn thì nơi đó hẳn sẽ phải là một tòa biệt tự khá bề thế, rộng rãi và hiện đại.
nhưng hôm nay tự mình đặt chân tới đây ngô kiến quốc hơi sửng sốt một chút, căn nhà này thực sự quá… bình thường.
nhìn vào bức tường hơi cũ đã bạc màu sơn, cổng đá bị rêu phong bao phủ, cánh cổng bằng gỗ vang lên tiếng cót két mỗi lúc đóng mở.
nhà của lý văn lượng, chính xác là nhà của lý lão gia tử, được xây dựng từ thập niên năm mươi thế kỷ trước.
thời đó trình độ thi công, xây dựng trong nước không cao, cộng thêm với quan niệm của các lãnh đạo cũ là không muốn ở nhà cao tầng, cho nên hầu hết nhà cửa xây tại thời kỳ đó đều chỉ có một hoặc hai tầng.
tuy nhiên cũng vì đặc điểm thời đại, thời kỳ trước mật độ dân cư cực kỳ thưa thớt, cho nên khu tập thể tỉnh ủy phân chia đất khá thoải mái. mỗi ô đất ở đây đều rộng trên ba trăm mét vuông, đủ để xây một căn nhà rộng rãi, cùng với một khoảnh sân nhỏ.
thông thường căn nhà này chỉ có lý lão gia tử cùng một người giúp việc ở lại, còn ba người con trai đều có nhà riêng bên ngoài, chỉ thỉnh thoảng lui tới thăm nom.
về phần thế hệ thứ ba của lý gia như lý văn lượng thì càng không muốn ở lại đây, chưa nói đến vấn đề lão gia tử có đồng ý cho họ ở chung không, mà thực sự những người trẻ tuổi không thể quen với nếp sống nhàm chán của lý lão gia tử.
ngô kiến quốc bước vào trong sân, lập tức nhìn thấy lý văn lượng đang đứng trò chuyện với mấy người khác. những người này đều là thành viên của tập đoàn lý thị, lúc này bọn họ đang ra sức lấy lòng lý văn lượng, khác hẳn với lúc trước ở bệnh viện.
dù sao rất nhanh sẽ trở thành người cầm lái của lý thị, là cấp trên trực tiếp của bọn họ, tương lai bọn họ có cơm ăn áo mặc hay không phải trông chờ vào hắn, cho nên trước tiên cứ làm tốt quan hệ cũng không mất gì.
vừa thấy ngô kiến quốc cùng trần tiểu uyển đi tới, lý văn lượng vội vã nói vài lời ứng phó với những người kia, rồi mau chóng đi tới phía bên này, cười nói:
- kiến quốc lão đệ cùng em dâu tới rồi sao, mau đi theo ta, lão gia tử đang chờ các ngươi bên trong.
ngô kiến quốc mỉm cười, hắn biết lý văn lượng đang cho mình chút mặt mũi mà thôi, có thể lý lão gia tử có nhắc qua mình với lý văn lượng, nhưng để lão gia tử nghiêm trang chờ đợi mình thì tuyệt đối là không thể.
tuy nhiên điều này không ảnh hưởng tới việc những người xung quanh đều không tự chủ mà nhường đường cho ngô kiến quốc, dù không biết hắn là ai nhưng kẻ có thể trực tiếp tới gặp lý lão gia tử không nhiều, cũng không biết chàng trai trẻ này có lai lịch ra sao.
bước qua phòng khách, ngô kiến quốc thấy lý văn dũng đang bận rộn tiếp khách, còn lý văn cương và hai người con trai của lão đều không ở đây.
ngô kiến quốc biết lý văn cương xong rồi, tuy rằng hắn không đến nỗi mất hết tất cả, nhưng từ nay về sau trong lý gia sợ rằng hắn sẽ không còn tiếng nói nữa.
lý lão gia tử không ngăn cấm, thậm chí ngầm ủng hộ việc con cháu tranh đấu lẫn nhau, nhưng đó là trên cơ sở cạnh tranh lành mạnh bằng thực lực. còn những chiêu trò âm hiểm, đòn bẩn thì không, lý lão gia tử bình sinh ghét nhất những kẻ không có năng lực, chỉ biết luồn cúi nịnh bợ, thích chơi âm mưu quỷ kế mà không có chân tài thực học.
cũng vì lẽ đó mà trong mắt lão gia tử bây giờ lý văn cương coi như không tồn tại, dù hắn vẫn mang họ lý, vẫn có thể hưởng thụ quyền lợi của người lý gia, nhưng sẽ không bao giờ được tham gia vào quyết sách quan trọng của gia tộc nữa.
lý văn cương thất thế, thì hai người con của hắn cũng theo đó mà mất đi gốc rễ, giống như lý văn cương không được nhúng tay vào chuyện nội bộ tập đoàn lý thị, chỉ có thể im lặng nhận tiền lương hàng tháng mà thôi.
trong thư phòng cũng là phòng ngủ của lý lão gia tử lúc này chỉ có vài người, trong đó có cha của lý văn lượng - lý văn dương, lão gia tử cùng hai ông già khác.
hai người này có vẻ khá là thân thiết với lão gia tử, ba người nói chuyện khá tùy ý, lý văn dương ngồi một bên rót trà không tham gia. nhìn thấy lý văn lượng dẫn ngô kiến quốc cùng trần tiểu uyển tới, lý lão gia tử liền vẫy tay, cười nói:
- tiểu lượng tới rồi, mau tới chào hỏi trương lão cùng hoàng lão. đây là cháu nội ta lý văn lượng, các ngươi cứ gọi hắn tiểu lượng là được.
trương lão im lặng gật đầu, hoàng lão cười ha hả nói:
- ha ha, còn tưởng là ai, thì ra là tên tiểu tử ngươi. nhớ năm đó khi lão lý còn công tác ở tỉnh ta, ngươi còn là thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, thường xuyên đi theo lão lý tới nhà ta ăn chực bánh kẹo, có nhớ không?
lý văn lượng lúng túng chào hỏi hai người, sau đó hướng về phía lý lão gia tử nói:
- ông nội, cháu đưa kiến quốc cùng tiểu uyển tới chào ông. viên thuốc hôm nay cũng chính là do kiến quốc đưa cho cháu, nói là phương thuốc bí truyền của gia đình cậu ta.
lý lão gia tử gật đầu:
- việc này ta đã biết, cũng phải cảm ơn với anh bạn trẻ đây, nhờ có ngươi mà lão lý ta mới có thể ngồi đây thư thả uống trà như vậy. lời không cần nói nhiều, sau này nếu có việc gì khó khăn có thể trực tiếp tới tìm ta, trừ phi ngươi chọc thủng đến trời, nếu không lão già này cam đoan giúp ngươi gánh vác.
trương lão cùng hoàng lão im lặng, mắt không khỏi liếc nhìn lý lão gia tử rồi lại nhìn ngô kiến quốc.
bọn họ quen biết nhau đã hơn nửa thế kỷ, có thể thân thiết tới bây giờ là đủ biết họ hiểu rõ lẫn nhau như thế nào.
bởi vậy hai người hiểu những lời của lý lão hoàn toàn là thật, ngô kiến quốc sau này coi như đi ngang ở tỉnh yến cũng không có vấn đề gì, trừ phi hắn làm những chuyện thương thiên hại lý, nếu không lý lão chắc chắn sẽ che chở hắn.
lý văn lượng cũng không tin vào tai mình, ông nội từ xưa đến nay rất ít hứa hẹn với người khác điều gì, càng không bao giờ trực tiếp đảm bảo sẽ giúp đỡ ai. cho dù là con cháu lý gia, ra ngoài không may gây chuyện, trở về cũng không chắc được lão gia tử trợ giúp, có khi còn bị phạt thêm.
mà ngô kiến quốc là một người ngoài, lại có thể nhận được sự ưu ái đến vậy, đủ hiểu lý lão gia tử biết ơn hắn đến mức nào.
thế nhưng mặc cho những người xung quanh sửng sốt, ngô kiến quốc chỉ mỉm cười đáp:
- lý lão gia tử không cần khách khí, vốn việc gia đình người khác ta chưa bao giờ muốn nhúng tay vào, nhưng lý văn lượng là bằng hữu của ta, hắn đã gặp khó khăn ta tất nhiên phải giúp. vậy nên nếu cần báo đáp, thì để lý ca hắn tùy tiện mời ta một bữa cơm là đủ rồi.
lý lão gia tử híp mắt, một lần nữa đánh giá lại tên tiểu tử đang đứng trước mặt mình.
lý lão sống trên đời hơn tám mươi năm, kinh qua không biết bao nhiêu loại người, nhưng cũng