Sòng bạc người hoa - khu phố đông yến kinh.
ngô kiến quốc nhìn đồng hồ, thầm nghĩ giờ này chắc cuộc họp hội đồng cổ đông vạn phú đã bắt đầu rồi.
ngay sau khi cùng trần tiểu uyển thương thuyết xong, ngô kiến quốc bắt taxi đi tới khu phố đông gặp lão cửu, dù sao cũng đã lâu không tới đây chơi, thuận tiện báo với lão cửu một tiếng về sự việc người nam dương.
ngô kiến quốc không cùng trần tiểu uyển tham dự cuộc họp cổ đông, một phần là vì tránh hiềm nghi thao túng trần tiểu uyển nắm giữ vạn phú, lý do khác là hắn muốn trần tiểu uyển tự trải nghiệm áp lực, để nàng dần quen với công việc.
dù sao trước sau gì trần tiểu uyển cũng phải đối mặt với những con cáo già thương trường kia, chi bằng để nàng tiếp xúc càng sớm, đối với nàng càng có lợi hơn.
vả lại hội nghị hôm nay đã được an bài tốt, ngô kiến quốc không nghĩ hai tên cốc – doãn có thể gây nên sóng gió gì.
trước tiên để trần tiểu uyển đối phó với họ một chút, ổn định tình hình công ty, sau này khi công việc đã vào guồng thì lúc đó mới loại bỏ hai người này.
còn hiện tại trần bắc phú vừa mới qua đời, công ty còn đang chấn động cực lớn, nếu lại tiếp tục phế bỏ cả hai vị phó tổng thì nguy cơ tan rã đã hiện ra trước mắt.
cố gắng thanh trừng những người đối nghịch, đồng thời cũng khiến bản thân bị tổn hại, thì chi bằng tạm thời giữ lại, chờ sóng yên gió lặng rồi ra tay cũng chưa muộn.
ngô kiến quốc cũng đã nói chuyện với quản lý đường qua điện thoại trước cuộc họp, để cho cô ta ra sức ủng hộ trần tiểu uyển.
với năng lực của quản lý đường, cộng thêm với uy áp từ quỹ hằng phát, chắc chắn hai kẻ kia sẽ biết nặng nhẹ mà cư xử sao cho phải phép.
nhìn ngô kiến quốc chậm rãi hút thuốc, lão cửu không khỏi cảm khái tên này quả thực không phải kẻ bình thường.
sự việc của người nam dương ở yến kinh đang gây ra sóng gió vô cùng, vậy mà nhân tố chính gây ra mọi chuyện là hắn lại đang nhàn tản như không.
lão cửu càng có thể khẳng định thân phận của ngô kiến quốc không hề đơn giản, bởi lẽ hắn có thể liên hệ với cao tầng an ninh quốc gia, đây tuyệt đối không phải việc mà một người bình thường có khả năng làm.
đương nhiên lão cửu cũng không đào sâu tìm hiểu hay hỏi han quá nhiều về vấn đề này, lão hiểu ai cũng có những bí mật riêng của bản thân, đứng ở cương vị một người bằng hữu đơn thuần thì không nên quá chăm chú vào đời tư của đối phương, như vậy sẽ gây ra những sự nghi kỵ không cần thiết.
lúc này đã gần mười giờ trưa, ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ lốc cốc. liền sau đó không đợi người ở trong phản ứng thì lý văn lượng đã trực tiếp mở cửa bước vào. hắn ngó nghiêng xung quanh, ngay lập tức nhìn thấy vị trí ngô kiến quốc cùng lão cửu đang ngồi.
lý văn lượng cười ha hả bước tới, nói:
- lão cửu, kiến quốc, hai người các ngươi quả thực là sảng khoái, còn có thời gian rảnh rỗi ngồi chơi bạc tiêu khiển như vậy. chỉ có lão lý ta là số khổ, mấy ngày gần đây con mẹ nó thực sự mệt muốn chết.
ngô kiến quốc xua xua tay, mắng:
- con mẹ nó lý ca ngươi đừng có giả nghèo giả khổ trước mặt ta, coi chúng ta là người mù hay sao. giờ này ở đất yến kinh còn ai không biết lý văn lượng ngươi trở thành người đứng đầu lý gia đời thứ ba, mấy ngày nay chắc hẳn ngươi tham gia không ít tiệc tùng, cũng qua lại với rất nhiều thân hữu của lý gia có phải không?
lý văn lượng gãi gãi đầu, nói:
- đúng là không gì qua mắt được ngươi, nhưng ta than mệt không phải không có lý do. mấy ngày nay đi theo lão gia tử tới gặp những thân bằng cố hữu liên miên, lão gia tử thì tốt rồi, tùy tiện nói vài câu cũng không ai dám bắt bẻ gì. chỉ khổ lý văn lượng ta phải cẩn thận từng chút một, không dám hành động sơ sẩy một li. rồi thì tiệc rượu, lần nào cũng bị đám người kia chuốc cho say mèm, còn nói cái gì mà gia chủ lý gia tửu lượng không thể quá tàn, thực sự đáng giận.
lão cửu liếc mắt nhìn lý văn lượng, nói:
- cậu bây giờ đã là người thừa kế của lý gia, cũng coi như là bộ mặt của lý gia vậy. tôi nói chuyện này, nếu cậu thấy không cần có thể không để ý, nhưng là bằng hữu lão cửu tôi vẫn cần phải nói. lý gia hiện tại như mặt trời ban trưa, ở tỉnh yến có thể coi như đệ nhất thế gia. tuy nhiên cả tôi và cậu đều hiểu, lý gia vẫn phải dựa vào lý lão gia tử một cột chống trời, mà lão gia tử tuổi tác đã cao…
lý văn lượng nhíu mày, hắn không phải chưa từng suy nghĩ về vấn đề này, tuy nhiên mấy ngày gần đây quả thực có chút đắc ý quên mình.
lý gia bây giờ quả thực dựa dẫm quá nhiều vào lý lão gia tử, bởi vì thế hệ thứ hai không thành công cho lắm, khiến cho lão gia tử phải gánh vác lớn hơn.
lần này may mắn có ngô kiến quốc mới khiến lão gia tử qua được kiếp nạn, nhưng người già như đèn dầu trước gió, ai biết ngày mai kia ra sao, lúc ấy sợ rằng sẽ không xuất hiện một ngô kiến quốc thứ hai có thể lại cứu ông cụ một mạng được.
suy cho cùng sinh lão bệnh tử là thứ chẳng ai tránh khỏi, cũng chẳng ai tính toán trước được.
bởi vậy lý lão gia tử đang ra sức đẩy lý văn lượng lên phía trước, đưa hắn vào vòng tròn quan hệ cao tầng của mình. tuy nhiên điều này cần thời gian, hơn nữa với trình độ của lý văn lượng lúc này cũng không dễ tiếp thu những mối quan hệ này.
quan trọng nhất vẫn là bản thân lý văn lượng cần phải được nâng tầm hơn nữa, để những người khác thấy được giá trị khi giao lưu cùng hắn, có vậy mới đảm bảo duy trì được quan hệ lâu dài. bởi lẽ không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có đồng minh vĩnh cửu, chỉ có lợi ích là tồn tại mãi mãi.
lão cửu hắng giọng, nói:
- nghe nói bác cả của cậu sắp được điều chuyển về trung ương đúng không? nếu ông ấy có thể tiếp tục thăng tiến, đối với lý gia cậu cũng là một điểm đáng mừng, dẫu sao đời hai của lý gia chỉ có mình ông ấy theo binh nghiệp.
lý văn lượng nhếch mép cười, nói:
- lão cửu ông quả nhiên tin tức thông thiên, ngay chính tôi đây cũng mới biết tin vài giờ trước thôi. đúng vậy, lần này bác cả lập công lớn, cộng với lão gia tử ở đằng sau thúc đẩy, cho nên có thể thuận lợi tiến lên một bước. tuy nhiên…
lý văn lượng im lặng chốc lát, sau đó lại nói tiếp:
- tuy nhiên bác cả tôi khả năng có hạn, điều này cũng không cần giấu diếm gì. lần này mặc dù có thể thành công tiến lên trung ương, nhưng tiếp theo e rằng càng khó khăn hơn. có thể đây đã là cực hạn của ông ấy rồi, mà lý gia hiện tại cần nhiều tài nguyên chính trị hơn thế nữa.
ba người rơi vào trầm mặc.
ngô kiến quốc hoàn toàn không hề có hứng thú với những thứ như xây dựng lực lượng gia tộc hay quyền lực chính giới gì cả.
lão cửu thì dù sao cũng chỉ là một kẻ ngoài thể chế, dẫu rằng có đôi chút quan hệ dây mơ rễ má, nhưng cũng hết sức hữu hạn, càng không nói tới tầng lớp cao như lý gia.
càng tiếp xúc với vị trí người cầm lái của gia tộc, lý văn lượng càng cảm thấy lực bất tòng tâm.
bởi lẽ bản thân hắn cũng không đi theo con đường chính trị, mà cả đời hai lẫn đời ba của lý gia lại không sản sinh ra được nhân vật kiệt