Sân bay yến kinh.
ngô kiến quốc khoác một chiếc áo măng tô bằng vải thô màu xám nhạt, có vẻ hơi cũ sờn. trên tay hắn xách theo một chiếc ca táp da nhỏ, bên trong chỉ có vài bộ quần áo cùng những giấy tờ tùy thân.
trần tiểu uyển yên lặng đi theo phía sau, không nói một lời.
trải qua cuộc họp cổ đông, với sự sắp xếp của ngô kiến quốc cùng sự ủng hộ nhiệt tình của quản lý đường và quỹ hằng phát, trần tiểu uyển đã thuận lợi giữ vững quyền kiểm soát vạn phú.
hai vị cốc – doãn dù có hợp sức cùng nhau phản đối, nhưng dưới sức ép của quản lý đường hầu hết những cổ đông khác đều không thể hùa theo bọn họ.
hơn nữa, những cổ đông trước đây còn do dự, hoặc đã từng ủng hộ trần bắc phú, sau khi nhìn thấy trần tiểu uyển lộ ra thực lực đều không dám coi thường.
cô nàng này, mặc dù bề ngoài quả thực không thể khiến người ta tin phục, nhưng thủ đoạn cũng không tầm thường chút nào, vậy mà đã móc nối được với vị quản lý quyền lực của quỹ hằng phát rồi.
phải biết quản lý đường dù nắm hơn mười phần trăm cổ phần của vạn phú, nhưng từ trước tới nay chưa hề tỏ thái độ can dự vào việc điều hành cũng như công tác nội bộ. bởi dù sao vạn phú trong tay của trần bắc phú trước đây cũng phát triển khá ổn định, mà quỹ hằng phát chỉ quan tâm tới lợi nhuận rót vào túi họ mà thôi.
hơn nữa vạn phú chỉ là một trong hàng trăm công ty có sự tham gia của quỹ hằng phát, mà còn không tính là khoản đầu tư lớn.
quỹ hằng phát có nhà họ đường đứng sau lưng, cho nên không thiếu doanh nghiệp muốn móc nối với họ, bởi vì chỉ cần được họ để mắt tới là coi như có thể dựa lưng một chút vào thế lực của đại gia tộc thủ đô rồi.
cho nên việc quản lý đường phá lệ ủng hộ trần tiểu uyển khiến cho mọi người đều hiểu được về một mặt nào đó trần tiểu uyển đã được quỹ hằng phát hậu thuẫn, hay lớn hơn nữa là đường gia thủ đô.
mà quản lý đường không chỉ ủng hộ bằng lời nói với trần tiểu uyển, mà còn rất nhiệt tình giới thiệu cho cô nàng một vài cố vấn kinh tế có năng lực cực mạnh.
điều này e rằng không nằm trong sự dặn dò của đường yên, bởi dù sao đường yên cũng chỉ thực hiện theo sự nhờ vả của ngô kiến quốc, chứ bản thân nàng cũng không rõ ràng nội tình của vạn phú.
đây cũng là điểm đặc biệt của quản lý đường, tiễn phật phải tiễn tới tây thiên, cô ta không chỉ giúp trần tiểu uyển giành được vạn phú, mà còn giúp việc vận hành nó không gặp trục trặc.
cứ như vậy trần tiểu uyển liền chính thức trở thành một tiểu phú bà hàng thật giá thật, mà tên matthew văn cũng hoàn toàn dứt bỏ cốc gia thành, chuyển hướng muốn đầu nhập trận doanh của nàng.
về việc này trần tiểu uyển cũng từng hỏi qua ngô kiến quốc, bởi vốn bản thân nàng cũng không thực sự muốn kết nạp tên này dưới hàng ngũ của mình, kết quả ngô kiến quốc chỉ cười nói hiện tại là lúc cần dùng người.
mặc cho matthew văn có tiện đến đâu đi nữa, nhưng hắn vẫn đường đường là một luật sư tốt nghiệp princeton, năng lực chuyên môn chắc chắn không phải loại tầm thường.
ngô kiến quốc quay đầu nhìn trần tiểu uyển, cười nói:
- không cần tiễn nữa, hiện tại công ty đang trong quá trình cải tổ, nhiều vấn đề sẽ cần tới sự quyết định của cô, mà cô lại bỏ công việc để đưa tôi ra sân bay thế này, trong lòng tôi quả thực rất là áy náy.
trần tiểu uyển lắc lắc đầu, nhỏ giọng:
- anh không cần phải chọc tôi, bản thân tôi có bao nhiêu bản lĩnh tôi tự biết rất rõ. những vấn đề có tính chuyên môn cao như vậy căn bản không nằm trong tầm hiểu biết của tôi, hầu hết đều là các cố vấn giúp đỡ, chỉ cần chữ ký của tôi là đủ.
- haha, vạn sự khởi đầu nan, tuy rằng hiện tại cô còn chưa thực sự thích nghi được với công việc này, nhưng trăm hay không bằng tay quen, với năng lực học tập của cô tôi tin rằng mấy chuyện này không thể làm khó cô được.
trần tiểu uyển mím môi, muốn hỏi ngô kiến quốc rằng liệu hắn có thể phụ trách vạn phú thay cho nàng không, nhưng rồi cuối cùng cũng không nói ra lời.
kỳ lạ thật, trước đây trần tiểu uyển nàng tuy rằng không phải là một người kiêu kỳ, cao ngạo gì, nhưng cũng rất tự tin vào bản thân mình.
tuy nhiên từ sau khi tiếp xúc với ngô kiến quốc, bất tri bất giác nàng đã sinh ra sự ỷ lại vào hắn.
sự ỷ lại này không chỉ bởi vì hắn giúp nàng giải quyết những vấn đề tưởng chừng như vô vọng, cũng không phải bởi vì hắn đã cứu nàng mấy lần.
mà hơn hết, nàng tin tưởng vào con người của ngô kiến quốc, mặc dù nàng không thực sự hiểu quá rõ về hắn. cảm giác như hắn là một cỗ máy vạn năng, không gì cản nổi vậy.
cứ như vậy, mỗi lúc gặp phải nan đề, trần tiểu uyển lại tự giác nghĩ tới ngô kiến quốc, muốn hỏi hắn phải làm như thế nào, muốn được hắn trợ giúp.
có vẻ trần tiểu uyển còn chưa nhận ra, nhưng với nàng ngô kiến quốc đã vượt qua giới hạn của một người bạn, hắn đã trở thành ngọn đuốc giữa đêm đen mà trần tiểu uyển luôn muốn hướng tới.
cho nên lần này khi ngô kiến quốc nói muốn tới thủ đô, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu trần tiểu uyển là vứt bỏ hết mọi thứ, theo hắn cùng rời đi.
nhưng ý tưởng đó chỉ thoáng qua liền lập tức bị nàng phủ định, hắn còn có công việc riêng của mình, không thể mỗi ngày đều chiếu cố tới cuộc sống của nàng.
hơn nữa, nàng lấy thân phận gì mà bám theo hắn đây?
ngô kiến quốc nói rằng hắn là bằng hữu của trần bắc phú, rằng hắn có trách nhiệm giúp nàng giữ vững sản nghiệp mà cha nàng để lại.
tới bây giờ vạn phú đã an ổn nằm trong túi của trần tiểu uyển, về lý mà nói thì ngô kiến quốc cũng đã tận trách nhiệm, hắn không có lý do gì tiếp tục giúp đỡ chăm sóc cho nàng nữa.
điều này khiến trần tiểu uyển phiền muộn vô cùng, mặc dù sau đó ngô kiến quốc đã nói rằng hắn chỉ tới thủ đô sắp xếp chút việc, sau đó sẽ trở về yến kinh, nhưng trong lòng nàng vẫn buồn bã không thôi.
đã tới giờ lên máy bay, ngô kiến quốc cười nhẹ, hướng về trần tiểu uyển vẫy vẫy tay:
- tới giờ xuất phát rồi, tôi phải đi kẻo trễ chuyến. việc ở công ty có chỗ nào khúc mắc, hoặc là có gì khó khăn cô có thể trực tiếp liên hệ quản lý đường, tôi đã nhắn trước với cô ấy rồi, chắc chắn cô ấy sẽ giúp hết sức có thể. về phần chỗ ở, hiện tại tình hình đã ổn định hơn, cũng tương đối an toàn rồi, cô có thể trở về biệt thự. tôi đã nhờ một người bạn giúp cô tìm mấy tên vệ sĩ, có lẽ lúc này họ đã chờ sẵn ở biệt thự, cô có thể yên tâm ở lại đó. bên phía tập thể tỉnh ủy kia dù tốt, nhưng vẫn không phải là nơi có thể tá túc lâu dài, chung quy lại vẫn nên trở về nhà riêng là hơn.
liếc nhìn đồng hồ, ngô kiến quốc lại nói tiếp:
- tôi cũng không nói dông dài thêm nữa, tạm biệt cô. mấy ngày này nhớ giữ gìn sức khỏe, ăn ngủ điều độ, nếu không mặt sẽ rất nhanh có nếp nhăn, khiến nhiều người tiếc nuối haha...
nói đoạn, ngô kiến quốc quay đầu bước đi. trần tiểu uyển nhìn theo từng bước chân của hắn, trong lòng lại dậy lên cảm giác bức bối khó mà nói thành lời.
rồi không biết lấy dũng khí từ đâu, nàng chợt lao nhanh về phía bóng lưng vừa xa lạ lại vừa thân thuộc kia, ôm chầm lấy hắn từ phía sau.
ngô kiến quốc ngạc nhiên vô cùng, hắn hơi hơi ngoảnh đầu lại, trên lưng cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng, trong mũi