Ngô kiến quốc cùng lão cửu tiến vào trong nhà bếp.
vừa bước vào căn bếp rộng mấy chục mét vuông, ngô kiến quốc đã thấy lão lương bị ba người bao vây. trên thân lão lương đã có vài vết thương đang chảy máu không ngừng, tay phải lão nắm chặt cây dao chặt xương, tay trái bám vào bờ tường bên cạnh tạo thế thủ.
nhìn sang ba người kia, họ hoàn toàn chẳng có vẻ gì mệt nhọc hay vội vã, thậm chí có thể nói là khá nhàn nhã. quần áo của ba người vẫn phẳng phiu không một vết xộc xệch, trên mặt cũng không có lấy một giọt mồ hôi, trái ngược với lão lương đang thở phì phò phía đối diện.
dường như họ chỉ đang chơi trò mèo vờn chuột với lão lương, chứ không có chủ tâm hạ gục nhanh tiêu diệt gọn. nếu không chỉ e lão lương hiện tại chưa chắc đã có thể đứng vững được.
ba người trông thấy ngô kiến quốc cùng lão cửu đi tới, ánh mắt liền toát lên sự ngờ vực, nếu hai người này ở đây thì đội trưởng của họ đâu rồi? cả ba người đều không nghĩ rằng hai người này có thể uy hiếp tới đội trưởng, dù sao đổng hoàng cũng không phải kẻ ăn chay, số người chết dưới tay hắn không một trăm cũng tám chục, mà hai người kia thoạt nhìn không có vẻ gì nguy hiểm.
nhưng tới khi nhìn thấy khẩu walther ppk giắt ở lưng quần ngô kiến quốc, sắc mặt bọn họ lập tức trở nên vô cùng khó coi. đây là vũ khí cận thân của đội trưởng, trong số bốn người họ chỉ có đổng hoàng được trang bị súng.
mà bây giờ khẩu súng đó lại nằm trong tay ngô kiến quốc, vậy đội trưởng của họ chỉ e lành ít dữ nhiều.
cả ba người liền bỏ qua lão lương, trực tiếp chuyển mục tiêu sang ngô kiến quốc. bọn họ đối với thân thủ của mình vẫn có lòng tin nhất định, dù không biết ngô kiến quốc và lão cửu làm cách nào hạ gục được đội trưởng, nhưng họ tự tin nếu thật sự ra tay thì với khoảng cách hiện tại ngô kiến quốc tối đa chỉ có thể bắn trúng một trong ba người. trong lúc đó hai người còn lại đã có đầy đủ thời gian áp sát và khống chế hắn.
tuy nhiên bọn họ lại không ra tay ngay lập tức, bởi vì không có người ra lệnh, cho nên không ai đứng ra làm người đi đầu. đây cũng là khuyết đỉnh trí mạng của họ, đó là quá tuân thủ mệnh lệnh, quá phụ thuộc vào lãnh đạo trực tiếp, thiếu tính độc lập.
chỉ trong khoảnh khắc do dự đó đã quyết định số phận của cả ba. ngô kiến quốc không nói một lời, nhếch miệng nở một nụ cười nhạt. bằng một tốc độ khó tin, hắn móc súng từ bên hông, sau đó nổ súng thẳng vào kẻ địch gần nhất.
một viên trúng tim.
hai người còn lại như tỉnh mộng, lập tức lao về phía ngô kiến quốc như hai con báo săn mồi. nhưng cũng giống như đổng hoàng, họ đánh giá thấp tốc độ phản ứng của ngô kiến quốc. hắn rất nhanh giật lùi hai bước, chuyển hướng cây súng trong tay, bắn liên tục bốn viên đạn chỉ trong chưa tới một giây.
dù biết ngô kiến quốc không phải người thường nhưng lão cửu vẫn không nhịn được lau mồ hôi, tốc độ cũng như kỹ năng sử dụng súng của ngô kiến quốc phải nói là thượng thừa. bản thân lão cửu trước nay rất ít khi dùng vũ khí nóng, nhưng như vậy không có nghĩa là lão không hiểu gì về súng ống, trái lại lão cửu còn là người khá ưa thích thứ đồ chơi này.
ba người vừa phút trước còn sinh long hoạt hổ, bây giờ đã nằm yên trong vũng máu. thảm nhất là hai người sau, mỗi người lãnh trọn hai viên đạn vào hộp sọ, không chỉ có máu mà còn có chất nhày màu trắng vương vãi trên sàn nhà.
lão lương mắt mở trừng trừng, không dám tin vào những gì diễn ra trước mắt mình. lão nhận biết ngô kiến quốc thông qua lão cửu, cũng đã gặp gỡ khá nhiều lần, tuy rằng không lần nào ngồi cùng nhau quá mười phút, nhưng lão vẫn có những nhận định riêng về hắn.
thế nhưng hôm nay một con người vốn lười biếng, chậm chạp và có phần hiền lành trong tâm trí lão lúc này lại thể hiện một bộ mặt hoàn toàn trái ngược. lạnh lùng, sát phạt quyết đoán, còn có chút gì đó đáng sợ, để một kẻ từng liếm máu đầu đao như lão cũng phải sởn gai ốc.
thấy lão lương đứng bần thần bên này, lão cửu vội bước qua ba cái xác, tiến đến hỏi:
- không sao chứ a lương?
lão lương gian nan nuốt một ngụm nước bọt, nói:
- không.. không sao, chỉ là vài vết thương ngoài da không đáng kể. kiến quốc cậu ta…
lão cửu xua tay:
- không nói tới hắn, cậu tại sao lại gây chuyện với đám người này rồi? tôi nói a lương cậu không phải chưa từng ra chơi, những chuyện như thế này không quản vẫn hơn, nhúng tay vào rồi có thể gây họa chẳng lẽ cậu còn không rõ?
lão lương lắc đầu:
- nếu là người khác, tôi cũng không rảnh mà quan tâm, nhưng trần bắc phú này thì khác, hắn từng có ơn với a khôn…
lão cửu lại nhăn mày, a khôn chính là người em đã chết của lão lương. hắn khi còn sống là một nhân viên nho nhỏ, công tác ở thành tây, cụ thể là đơn vị nào lão cửu cũng không rõ ràng lắm.
- nói vậy, công ty mà a khôn công tác trước kia…
- đúng vậy, chính là công ty vạn phú của trần bắc phú. khi a khôn còn sống cũng được trần bắc phú quý mến, nâng đỡ rất nhiều. ngày hôm ấy khi a khôn gặp nạn, kẻ thù ra tay vô cùng hung tàn, cũng là trần bắc phú cùng vài người nữa mạo hiểm xông tới đuổi chúng đi, nếu không thi thể a lương e rằng…
lão cửu xua tay, ra hiệu cho lão lương không cần nói thêm nữa.
lúc này trong kho hàng truyền tới một tiếng rên rỉ, rất hiển nhiên chính là trần bắc phú đang ẩn nấp trong đó. lão lương lật đật đi về phía bên này, ngô kiến quốc cũng đi theo sau, lão cửu thì đứng đó không động, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
trong nhà kho khá tối, nhưng cũng có thể nhìn thấy một bóng người đang nằm trong góc phòng. trần bắc phú lúc này dường như đã mất hết sức lực, không còn đứng lên nổi nửa, chỉ có thể nằm một chỗ, thở dốc từng ngụm. lão lương vội vàng đi tới đỡ lấy vai trần bắc phú, chỉ thấy miệng và mũi hắn đều đang chảy máu.
- bắc phú, bắc phú, cậu nghe thấy tôi nói gì không?
trần bắc phú ho khan hai tiếng, phun thêm một ngụm máu nữa, lúc này mới gian nan cất lời:
- khụ, anh lương, là