Hai ngày sau, đám tang trần bắc phú.
trần bắc phú sinh thời cha mẹ đều mất sớm, họ hàng cũng không còn lại mấy người. những người tham gia đám tang của hắn ngoại trừ con gái cũng chỉ có một người chị họ, hai người bác ruột đã già, còn lại đều là bạn hàng, bạn làm ăn cũng như ban bệ quản lý của vạn phú.
ngô kiến quốc cùng lão lương và lão cửu tiến vào thắp hương, sau đó vái ba vái, nhận ba vái trả lễ của gia chủ rồi bước ra ngoài.
ngày hôm ấy khi ngô kiến quốc từ nhà kho đi ra đã không thấy lão cửu đâu nữa, cả ba cái xác cũng không còn. ngô kiến quốc ngầm hiểu lão cửu đã cho người xử lý những cái xác kia, dù sao đó cũng là một phần nghề nghiệp của lão, khẳng định không có bất kỳ khó khăn gì.
về phía cảnh sát thì không dễ giải quyết, nhưng cũng không làm khó được lão cửu, dù sao quan hệ của lão không phải tầm thường. cục cảnh sát yến kinh chỉ giữ ngô kiến quốc lại lấy lời khai một giờ, sau đó thả đi ngay, còn về phần lão lương có bị triệu tập hay không thì ngô kiến quốc cũng không rõ, nhưng chắc hẳn cũng không có gì quá rắc rối.
dù sao camera an ninh của khu phố đông không nhiều, chỉ quay lại được cảnh trần bắc phú bị bốn người truy sát chứ không tường tận mọi chi tiết, trong đó có cả sự việc hắn cùng bốn người kia tiến vào nhà hàng.
ngô kiến quốc cùng lão cửu, lão lương ngồi cùng một bàn uống rượu. đây cũng là tập tục của yến kinh, người tới tang lễ phải lưu lại ăn một bữa cơm, vừa là tận tình gia chủ, cũng giúp cho không khí bớt đi phần tang thương.
ba người nói chút chuyện phiếm trên trời dưới đất, nhưng rất ăn ý không nhắc gì đến sự kiện hai ngày trước. lão lương tuy rằng hơi có chút tò mò trần bắc phú đã nói gì với ngô kiến quốc, nhưng trực giác cho lão biết những việc này không nên tìm hiểu vẫn hơn.
lão cửu chép miệng nói:
- kiến quốc, cậu có dự tính tương lai muốn làm gì không? dù sao cậu cũng gần ba mươi, đã đến tuổi lập gia đình, cũng không thể suốt ngày tới sòng bạc tìm vui được.
đổi lại là trước kia, những lời này chắc chắn lão cửu sẽ không nói với ngô kiến quốc. tuy nhiên trải qua sự kiện kia, bất tri bất giác lão cửu đối với ngô kiến quốc có một phần thân thiết hơn, cũng nể trọng hơn. dù sao trong mắt lão bây giờ ngô kiến quốc đã không còn là tên lông bông chỉ biết bài bạc như trước kia nữa.
ngô kiến quốc cười nói:
- trước tiên nghỉ ngơi vài ngày, sau đó lại đi tìm công việc khác, dù sao cũng không đến mức chết đói ngay được. nếu thực sự không có việc làm, cũng có thể tới phụ giúp lão lương kiếm bữa cơm qua ngày, phải không lão lương?
lão lương xua tay đáp:
- chỉ e cậu kiến quốc không chịu nổi dầu mỡ, công việc bếp núc này thu nhập cũng không cao, làm việc lại vất vả từ sáng tới tối. còn nếu như thật không có đường nào khác thì tiệm nhỏ của tôi luôn mở cửa chào đón cậu.
bữa cơm diễn ra chỉ trong ngót nghét hai mươi phút đã kết thúc, dù sao những người tới đây cũng không có tâm trạng ở lại lâu, cố gắng đầy đủ lễ nghĩa đã là không tệ rồi.
ngô kiến quốc trở về nhà trọ của mình ở phố đông. nơi này tiền thuê mỗi tháng không tới một trăm mỹ kim, ngoài việc phòng hơi chật ra thì cũng đầy đủ nóng lạnh điều hòa. bà chủ nhà gặp ngô kiến quốc trước cổng, cười nói:
- kiến quốc đã về đấy à, hôm nay nhà tôi có đậu phụ mang từ quê ra, đảm bảo sạch sẽ lại thơm ngon, cậu có muốn ăn không tôi về lấy cho cậu một ít.
- cảm ơn thím trần, tôi đã ăn ở ngoài rồi.
thím trần này chính là chủ dãy trọ của ngô kiến quốc, tuổi áng chừng năm mươi, tóc hơi xoăn, người béo mập nhưng lại rất nhanh nhẹn. bà ta khá thân quen với ngô kiến quốc, dù sao hắn cũng đã thuê trọ ở đây hơn ba năm, vả lại tên này tính tình hiền lành không hề gây rắc rối gì.
bước vào phòng khóa trái cửa, ngô kiến quốc nằm nhoài trên giường, gọi thầm “hệ thống” trong đầu.
trước mắt hắn liền xuất hiện một bảng màu xanh, phía trên cùng có dòng chữ lớn: “hệ thống rút thưởng”, ở bên dưới có vài ô lựa chọn: “nhiệm vụ”, “kho đồ”, “thông tin” cùng “cửa hàng”. còn lựa chọn “thăng cấp” màu xám nhạt biểu thị không thể chọn.
đây chính là di vật của trần bắc phú, cũng là thứ mà hắn nói rằng có thể biến khát vọng của ngô kiến quốc thành sự thật.
tuy rằng ngô kiến quốc không biết thứ này làm cách nào mà truyền từ trần bắc phú sang người hắn, nhưng dùng đầu gối để suy nghĩ cũng đủ hiểu thứ này không phải công nghệ của con người hiện tại có thể tạo ra được. còn nó được tạo nên từ đâu, ngô kiến quốc cũng lười không muốn quản.
sau hai ngày nghiên cứu kỹ càng, ngô kiến quốc cũng đã hiểu được đại khái cách thức hoạt động của “hệ thống” này. hắn có thể thông qua hoàn thành nhiệm vụ để lấy phần thưởng ngẫu nhiên, ngoài ra còn có thể được điểm tích lũy. điểm tích lũy này có thể quy đổi ra phần thưởng tự chọn trong phần cửa hàng.
kho đồ đơn giản như tên gọi, là nơi lưu trữ những vật phẩm xuất xứ từ hệ thống mà hắn đạt được. ngoài ra không thể cất những thứ không phải của hệ thống vào kho đồ này.
thông tin là phần hiển thị những thông tin của bản thân, ví dụ như tuổi tác quê quán kỹ năng… quan trọng nhất là cấp độ, hiển thị cấp độ hệ thống của bản thân cùng với những tài nguyên có thể nhận thông qua nhiệm vụ: vật phẩm cấp độ 1. ngoài ra còn có một phần tên là năng lượng, theo như chú thích thì năng lượng này là giới hạn siêu năng lực có thể sử dụng, hiện tại năng lượng của ngô kiến quốc là 0/0.
nhưng thứ làm ngô kiến quốc không thể tin nổi nhất là cửa hàng hệ thống. trong này có hàng trăm ngàn vật phẩm, từ những thứ bình thường như kim cương, vàng ròng, tranh chữ… cho tới dược liệu quý hiếm như nhân sâm trăm năm, thiên sơn tuyết liên.
thậm chí những thứ quái quỷ như bùa thôi miên, ngọc bội tụ linh, thuốc giải bách độc… cũng có trong cửa hàng, làm ngô kiến quốc càng khẳng định hệ thống này chắc chắn phải tới từ một nền văn minh khác xa nhân loại.
…
nhà riêng của trần bắc phú rộng gần hai trăm mét vuông, nằm ở trung tâm khu biệt thự cao cấp thành tây. đây là nơi những người có tiền ở yến kinh rất ưa thích, bởi không gian rộng rãi thoáng đãng, phong thủy tốt, bảo an cũng rất nghiêm cẩn.
nơi này chỉ vài ngày trước vẫn còn tấp nập người ra vào, nhưng giờ phút này cả khuôn viên đều toát ra một vẻ lạnh lẽo, buồn thảm. trần bắc phú vừa chết, những người phục vụ trong nhà đều tự động rời đi hết, bạn hàng lẫn đồng nghiệp đều không qua lại nữa, ngôi nhà mới mấy ngày trước còn rộn ràng nay im ắng đến đáng sợ.
giữa không gian lặng như tờ đó xuất hiện một bóng người mảnh mai, yếu ớt.
trần tiểu uyển là sinh viên đại học kinh tế kiến nam. nàng dáng người cao gầy, mái tóc dài hơi gợn xoăn xõa trên vai, khuôn mặt tinh tế mà hài hòa, cặp mắt to hơi dài, đen láy khiến cho người ta không khỏi say mê. đặc biệt là làn da của nàng trắng như mỡ dê, không có một tì vết nào, giống như từ trong tranh bước ra vậy.
tính cách của nàng khá hướng nội, cộng thêm với việc từ trước tới giờ chỉ biết tập trung vào việc học, cho nên dù ngoại hình của nàng đặt ở bất kỳ đâu cũng đều có thể nổi bật, nhưng lại có rất ít bạn bè, thậm chí chưa từng trải qua tình cảm nam nữ.
tuy vậy giờ đây khuôn mặt hoàn mỹ của nàng lại gợn lên sự ưu thương, thống khổ. cha nàng - người duy nhất yêu thương nàng từ sau khi mẹ nàng mất – đã không còn trên đời nữa.
cho dù trước giờ cha đều bận bịu công việc kiếm tiền, tuy nhiên nàng chưa từng oán trách ông, bởi lẽ nàng hiểu cha nàng chỉ cố phấn đấu để nàng không phải trải qua tuổi thơ cơ cực như ông đã từng trải qua.
thường ngày nàng ít khi gặp cha, nhất là từ khi lên đại học,