Hai chiếc xe cảnh sát dừng lại giữa dòng xe chật cứng đang cố gắng bon chen tiến về phía trước.
nếu đổi lại là tính huống thông thường, thì tất cả các phương tiện đang lưu thông đều phải nhường đường cho chiếc xe đang làm nhiệm vụ này.
nhưng hiện tại đường đi đã bị ùn tắc nghiêm trọng, gần như không mảy may nhúc nhích được chút nào, vậy nên đương nhiên họ cũng không có cách nào khác ngoài chờ đợi.
viên cảnh sát ngồi trong xe tỏ rõ vẻ nóng lòng sốt ruột, liên tục gõ lên vô lăng, miệng lẩm bẩm vài câu chửi thề.
không nóng lòng sao được, khi mà nhiệm vụ lần này được đích thân sở trưởng giao phó, yêu cầu phải hoàn thành nhanh chóng, không để sự việc phát sinh biến cố phức tạp nào khác.
mặc dù không biết đối tượng cần bảo hộ lần này là ai, nhưng viên cảnh sát cũng lờ mờ đoán được thân phận của người đó chắc chắn rất phức tạp, không phú cũng quý.
nếu không phải vậy, thì sở trưởng của hắn cũng không tự mình ra mặt, phân công người thi hành. phải biết sở trưởng bận trăm công ngàn việc, những sự vụ thuộc có tính chất cục bộ như thế này đều có cấp dưới trực tiếp đảm nhận, không cần ông ấy phải tự tay điều hành.
tuy nhiên với tình hình giao thông như hiện tại không mất thêm khoảng nửa tiếng đồng hồ nữa sẽ không thể thông tuyến được, e rằng khi đến hiện trường thì cũng đã rất trễ.
điều này không thể trách viên cảnh sát kia được, có trách thì chỉ trách trời xui đất khiến thế nào mà xảy ra nhiều sự trùng hợp như vậy mà thôi. nếu đổi lại là ngày thường, thì có lẽ giờ này hai chiếc xe cảnh sát đã tới địa điểm xảy ra vụ việc rồi.
nhưng hôm nay không hiểu vì lý do gì mà cả 3 tuyến đường dẫn ra ngoại thành đều xảy ra tai nạn nghiêm trọng gây ùn tắc cục bộ.
con đường họ đang đi hiện tại bị chiếc xe container lật chắn ngang mặt đường, không có một chỗ trống để lách qua. một lối đi khác thì là tai nạn liên hoàn sáu chiếc xe con nối đuôi nhau.
còn con đường cuối cùng thì nghe nói có vụ rò rỉ xe bồn chở dầu, khiến cả đoạn đường dài bị tràn dầu lênh láng, hoàn toàn không thể khắc phục trong một sớm một chiều.
cách chỗ chiếc xe cảnh sát vài trăm mét, ngay gần với hiện trường vụ lật xe container, một người đàn ông mặc vest đen đang quan sát dòng xe xếp hàng dài không nhúc nhích, sau đó lại liếc mắt tới phía những người đang cố gắng xử lý hiện trường để nhanh chóng thông đường.
hắn cầm điện thoại lên, nói bằng tiếng anh:
"điểm a vẫn tiếp tục duy trì, dự kiến sẽ thông sau hai mươi phút. hết."
"đã rõ. hết."
nếu ngô kiến quốc ở đây thì chắc chắn hắn sẽ nhận ra cách thức giao tiếp của người này có điểm bất thường. đây là thói quen chỉ có ở những người thường xuyên sử dụng bộ đàm, mà phần lớn trong số này chính là lực lượng vũ trang.
tuy nhiên cho dù ngô kiến quốc ở cách đó hàng chục cây số, không tận mắt chứng kiến tận mắt hiện trường các vụ tai nạn, nhưng hắn cũng đã nhận thấy có điều gì đó không ổn.
có thể nói trên đời luôn có những chuyện trùng hợp, chỉ có điều sự trùng hợp hi hữu lần này lại càng giống như có bàn tay người nào đó thao tác hơn là sự kiện ngẫu nhiên.
lương đức hoa nhìn vẻ mặt ngô kiến quốc, cảm thấy có thể hắn đã phác giác ra điều gì đó không ổn, liền hỏi:
"có vấn đề gì sao?"
ngô kiến quốc gật đầu, đáp:
"sự việc lần này e rằng chưa kết thúc, chúng ta cần phải rời khỏi đây ngay lập tức, nếu không lát nữa có thể sẽ có nguy hiểm."
"nhưng thứ trưởng đường nói đã gửi người tới đây, theo tôi vẫn nên ở nguyên tại chỗ sẽ tốt hơn..."
lương đức hoa còn chưa nói hết câu, ngô kiến quốc đã ngắt lời hắn:
"tôi không trông chờ vào vận may rằng đối phương sẽ không có hậu chiêu nào khác. trước khi chờ người khác giúp, tự bảo vệ bản thân mình trước. đi thôi."
nói đoạn không để lương đức hoa kịp phản bác, ngô kiến quốc lập tức kéo tay đường yên bước nhanh về phía chiếc bentley của nàng.
lương đức hoa lắc đầu, cũng không cố gắng ngăn cản ngô kiến quốc nữa. mặc dù ở cương vị của hắn, việc tuân thủ theo lệnh của cấp trên gần như là một yêu cầu bắt buộc. nhưng ở vào tình huống bất ngờ như hiện tại, hắn cũng không máy móc tới mức đứng yên chờ đợi nguy hiểm ập đến.
mà quan trọng hơn là lương đức hoa cảm thấy ngô kiến quốc hoàn toàn không phải là kẻ gà mờ, ngược lại năng lực của hắn có lẽ còn mạnh hơn chính mình rất nhiều lần.
rơi vào tình thế này, lương đức hoa đã nhanh chóng quyết định sẽ tin vào trực giác của bản thân, làm theo lời ngô kiến quốc. chính trực giác đó đã nhiều lần cứu sống hắn, lương đức hoa tin lần này cũng sẽ không phải ngoại lệ.
ngô kiến quốc mở cửa xe, lúc này những túi khí trong xe cũng đã xẹp hết đi. hắn nhấn vài lần vào nút khởi động xe nhưng chiếc bentley vẫn nằm im lìm không nhúc nhích.
mang theo ánh mắt ngờ vực nhìn sang phía đường yên, ngô kiến quốc nhận được một nụ cười có phần hơi xấu hổ của nàng:
"ừm... xe của tôi có hệ thống an toàn... hiện tại không cách nào khởi động được, chỉ có thể gọi xe cứu hộ tới cẩu đi mà thôi..."
ngô kiến quốc trợn mắt, con mẹ nó thực phiền như vậy?
cho nên có thể nói, phim ảnh quả nhiên là thứ hại người. ngươi không xem phim hành động hollywood sao? nhân vật chính lái chiếc xe sang sáng bóng, lao vun vút trên đường phố, đâm đụng khắp nơi nhưng vẫn chạy bon bon.
còn hiện thực thì sao? không nói tới việc ngươi có hay không toàn mạng mà chạy đua, chỉ riêng chiếc xe sang của ngươi đã không tạo điều kiện cho chủ nhân của nó trở thành anh hùng phim ảnh rồi.
đụng xe với địch thủ? túi khí nổ, động cơ bị vô hiệu hóa, chỉ có thể gọi người giúp.
muốn lao xe qua barier hay chướng ngại trên đường? thật xấu hổ, bọn ta thiết kế xe có cảm biến va chạm, cách vật cản 2 mét tự động phanh lại.
vậy còn mấy pha drift đỉnh cao như fast & furious? đương nhiên có thể, điều kiện tiên quyết là xe của ngươi không có hệ thống cân bằng điện tử eps.
tóm lại, trong phim thật hoành tráng, sự thực quá phũ phàng, ngô kiến quốc đành ngậm ngùi bước ra khỏi chiếc bentley tới ngồi chung xe với lương đức hoa.
lương đức hoa yên lặng không nói gì, chỉ nổ máy bắt đầu lên đường.
ngô kiến quốc thấy hắn trầm tư như vậy, liền hỏi:
"gần đây có nơi nào an toàn không?"
"đảm bảo nhất có lẽ là doanh trại tăng - thiết giáp, từ đây tới đó chắc cũng khoảng trên dưới mười cây số."
ngô kiến quốc gật đầu:
"được, vậy thì tạm tới đó đi."
sau đó hắn lại tiếp tục hỏi:
"anh lương đang công tác ở đơn vị nào vậy?"
lương đức hoa cười nhạt, đáp:
"chỉ là chức danh nhỏ, có thể cậu còn không biết tới."
"nhìn thân thủ của anh, có lẽ cũng không phải chỉ là chức danh nhỏ như anh nói. haha, nếu tôi đoán không lầm,