Hàng loạt suy tính xoay chuyển liên tục trong đầu ngô kiến quốc, hắn hiểu rằng mình phải làm gì đó ngay bay giờ, hoặc là cả ba người bọn họ sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
không nói tới việc bản thân ngô kiến quốc cùng với lương đức hoa chắc chắn khó mà toàn mạng nếu bị đối phương bắt giữ, mà ngay cả đường yên cũng không đảm bảo sẽ không gặp nguy hiểm gì.
chẳng ai dám khẳng định mục đích của đám người kia có phải là bắt cóc đường yên hay không? hoặc giả đó thực sự là nhiệm vụ của chúng, nhưng trong tình huống nằm ngoài khả năng khống chế, có thể bọn chúng sẽ ra tay sát hại cả nàng không chừng.
tuy vậy cũng còn một điểm may mắn, đó là chiếc xe của lương đức hoa là loại xe đặc chế của đơn vị hắn. mặc dù không được trang bị kính chống đạn, nhưng bản thân chiếc xe này cũng đã được cải tạo để đảm bảo tính chắc chắn. cùng với đó là bộ lốp đặc dụng, khiến cho chiếc xe có khả năng vận hành ngay cả khi bị tấn công bằng súng trường.
nếu không phải như vậy, thì với tốc độ hiện tại của chiếc xe này, chỉ một viên đạn găm vào bánh sau cũng đủ gây lật xe, khiến cho tính mạng của ba người đang ngồi bên trong rơi vào vòng nguy hiểm.
ngô kiến quốc cố gắng quan sát hai bên, mong tìm được một điểm đột phá nào đó.
bỗng hắn phát hiện ra từ trong chiếc túi màu đen - thứ vốn luôn nằm im dưới sàn từ khi họ mới lên xe - do sự rung lắc và chao đảo không ngừng trong quá trình chạy trốn đã bị bật mở ra.
từ trong đó vài trái lựu đạn khói m18 lăn lông lốc ra, chạm vào chân ngô kiến quốc.
hơi ngoái cổ quan sát đằng trước, trong đầu hắn chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo.
ngô kiến quốc quay về phía lương đức hoa đang cúi thấp người cố gắng điều khiển cho xe chạy thẳng, lớn tiếng:
"anh lương, thấy tòa nhà bỏ hoang ở phía đằng xa kia chứ?"
lương đức hoa cố gắng nhô đầu lên một chút, sau đó hét lớn:
"có, rồi sao?"
"bây giờ anh tăng tốc lên, ngay lập tức chạy thẳng vào tòa nhà đó. mẹ nó, mấy thằng khốn này không phải muốn chơi sao? tới đó xem tôi chơi chết chúng thế nào."
lương đức hoa hơi chần chừ:
"nhưng... nếu dừng lại bây giờ, chẳng khác nào ba ba trong rọ... vẫn là tiếp tục chạy thì tốt hơn, cố gắng kiên trì vài phút, chắc chắn cảnh sát khu vực ngoại thành sẽ kịp tới yểm trợ chúng ta..."
ngô kiến quốc gầm lên:
"khốn kiếp, giờ phút này anh còn trông chờ người khác giúp mình sao? cứ đà này chẳng mấy chốc bọn chúng sẽ bắt kịp chúng ta, tới lúc đó so với chết còn khó coi hơn."
lương đức hoa còn chưa kịp đáp, thì một giọng nói hơi run rẩy nhưng lại có chút cương quyết vang lên:
"chú lương, làm theo lời hắn đi...!"
ngô kiến quốc ngoảnh mặt nhìn sang phía đường yên, chỉ thấy sắc mặt nàng tái nhợt, môi đã cắn tới bật máu, nhưng trên gương mặt lại lộ rõ vẻ kiên định cứng cỏi.
mà ánh mắt của nàng rơi trên người ngô kiến quốc, trong đó ẩn chứa một tia tin tưởng cùng không cam tâm, khiến cho ngô kiến quốc không khỏi mắng to trong lòng: con mẹ nó đừng có si mê lão tử, ka chỉ là một truyền thuyết!
nói ra thì dài dòng, nhưng sự việc chỉ trong nháy mắt, chiếc xe bốn chỗ lao về phía tòa nhà bỏ hoang nằm ngay sát mặt đường quốc lộ.
tòa nhà này trước đây vốn được một vị đại gia bất động sản xây dựng, khi đó trong đầu ông ta đã dự định sẽ dựng lên không chỉ một tòa nhà, mà là cả một tổ hợp dịch vụ tại đây.
ý tưởng nắm bắt làn sóng mở rộng vùng ngoại vi đô thị của vị đại gia này về lý thuyết thì không hề sai, thậm chí có thể nói là rất có tiềm lực nhìn xa trông rộng.
tuy nhiên bởi nhiều biến cố khó lường xảy ra với nền kinh tế vài năm qua, cho nên đề án tái quy hoạch địa giới thủ đô vẫn chỉ nằm trên giấy.
mà vị đại gia này cũng đã buông bỏ suy nghĩ trước kia, tạm thời rút quân khỏi khu vực này, khiến cho một tòa nhà đang dở dang cứ thế trở thành nơi dừng chân của chó mèo hoang và đám nghiện ngập.
mắt thấy tòa nhà kia đã ngày một gần, lương đức hoa nói lớn:
"bám chắc vào, sắp tới rồi !"
phải nói kỹ năng lái xe của lương đức hoa cũng thuộc loại thượng thừa, chiếc xe đang lao nhanh trên đường chợt bẻ cua cực gắt, phóng vụt thẳng vào trong sảnh của tòa nhà bỏ hoang này.
lúc này chiếc xe bốn chỗ chở ba người ngô kiến quốc đã nằm gọn đằng sau bức tường, khuất khỏi tầm mắt của những kẻ đang truy đuổi bọn họ. cũng tức là nói, ngô kiến quốc đã có được vài chục giây đồng hồ an toàn trước khi bọn chúng đuổi tới.
chỉ vỏn vẹn mấy mươi giây, nói ngắn thì rất ngắn, nhưng trong tình huống hiện tại chút thời gian ngắn ngủi đó lại chính là cọng rơm cứu mạng của ba người bọn họ.
không dám chần chừ một tíc tắc nào, ngô kiến quốc ngay lập tức giật chốt ba quả lựu đạn khói, hai quả ném thẳng xuống giữa sảnh, quả còn lại ném ra xa hơn một chút, hướng về phía cửa ra vào nơi mấy chiếc xe minivan đang lao tới.
đồng thời hắn kéo tay đường yên lúc này còn đang choáng váng ra khỏi xe, nói:
"lập tức chạy lên tầng trên, càng cao càng tốt. tìm một chỗ ẩn nấp, nhanh lên."
một sự trùng hợp may mắn chính là tòa nhà này mặc dù bị bỏ hoang, nhưng cũng đã được xây dựng khá hoàn thiện và kín gió. bởi vậy mấy quả lựu đạn khói trong tay ngô kiến quốc mới có khả năng phát huy công dụng của mình. chứ nếu đổi lại ở một nơi đồng không mông quạnh, chỉ e chút khói đó hoàn toàn không có tác dụng gì đáng kể.
chưa tới mười giây, toàn bộ không gian bên trong sảnh đã dày đặc khói màu xanh đậm. làn khói này đặc tới mức khiến cho người ta hoàn toàn không thể nhìn thấy gì kể cả ở khoảng cách cực gần.
đó cũng là kế hoạch của ngô kiến quốc, lợi dụng lớp khói này để tạm thời che mắt đám người kia, sau đó đối phó với bọn chúng.
nếu không có mấy quả lựu đạn khói của lương đức hoa, thì cả ba người sẽ rất nhanh bị hạ gục dưới hỏa lực hoàn toàn áp đảo gấp nhiều lần.
liền sau đó, ngô kiến quốc cùng lương đức hoa lao ra khỏi xe, tiến về hai hướng khác nhau để tìm kiếm vật cản hỗ trợ ẩn nấp.
với tính toán của ngô kiến quốc, trong không gian nhỏ của sảnh tòa nhà, làn khói của lựu đạn sẽ duy trì trong khoảng ít nhất mười phút.
thời gian đó là quá đủ để lực lượng cảnh sát tiếp viện bọn họ, phải biết ngay khi đối phương xuất hiện đường yên đã liên lạc với cha của nàng - thứ trưởng đường. mà bối cảnh đường gia như thế nào, chắc hẳn không cần nói dông dài.
có lẽ lúc này toàn bộ lực lượng vũ trang ở khu vực ngoại thành đã được điều động, đang trên đường hướng tới nơi này rồi.
cho nên lúc này tình huống đã hoàn toàn thay