Ngô Kiến Quốc cùng ba vị đạo nhân đã đi khuất bóng, thế nhưng Đường Viễn vẫn còn đăm chiêu đứng đó, trong lòng ngổn ngang trăm bề.
Vốn dĩ Thứ trưởng Đường là một người không theo tôn giáo, không thờ phật thánh, có thể nói là vô thần hoàn toàn.
Thế nhưng ngay lúc này trong lòng ông ta bất giác nảy sinh cảm giác muốn cầu khẩn, mong mỏi có một thế lực siêu nhiêu nào đó hiện hữu, để giúp đỡ cho bốn người kia có thể bình an thuận lợi mà cứu con gái mình ra ngoài.
Lúc này sau lưng Đường Viễn xuất hiện một bóng người mặc quân phục, chầm chậm tiến lại gần ông ta.
Người đó không phải ai xa lạ, mà chính là Đại tá Chu - Chu Doãn Văn.
Mặc dù lần hành động này của quân đội gần như không hề có liên quan gì tới hắn, thế nhưng Chu Doãn Văn vẫn quyết định sẽ tới tận hiện trường để theo dõi tiến trình sự việc.
Không thể phủ nhận Chu Doãn Văn rất có hảo cảm với Ngô Kiến Quốc, hơn nữa lần này đã là lần thứ hai đối phương giúp ông ta thực hiện được một chuyện lớn.
Lúc trước ở Yến Kinh, nếu không phải nhờ vào thông tin tình báo vô cùng chính xác và kịp thời của Ngô Kiến Quốc, thì có lẽ Chu Doãn Văn sẽ chẳng bao giờ ngờ được việc người Nam Dương đang phát triển một mạng lưới tình báo khổng lồ ở ngay trong địa phận tỉnh Yến.
Phá vỡ mạng lưới tình báo ngoại quốc, đồng thời chặt đứt toàn bộ chân rết của chúng, để đối phương không thể tiếp tục hành động gián điệp.
Điều này không chỉ giúp cho an ninh đất nước thoát khỏi một nguy cơ, mà còn tặng cho Chu Doãn Văn một thành tích không thể phủ nhận.
Mà lần này, Ngô Kiến Quốc lại một lần nữa hỗ trợ cho quân đội tìm ra đầu đạn A bị đánh cắp một năm trước, và đương nhiên công lao này cũng sẽ được tính lên người Chu Doãn Văn.
Hai lần nhận ân tình, mới vài giờ trước thôi Chu Doãn Văn còn đang suy nghĩ làm thế nào để trả ơn Ngô Kiến Quốc, thì lúc này đã nhận được tin đối phương đang bắt tay vào thực hiện một nhiệm vụ cửu tử nhất sinh.
Xâm nhập vào trong khu biệt thự, giải thoát cho Đường Yên đồng thời khống chế đám siêu năng giả đang trấn thủ ở đó...
khỏi cần nói ra, thì bất kỳ người nào cũng biết tính chất của công việc này có bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu nguy hiểm.
Càng khiến cho người ta lo lắng hơn, đó là Quân Ủy đã quyết định sử dụng biện pháp quân sự mạnh tay với mấy tên dị nhân kia.
Cho nên nếu như hành động lần này xảy ra sai sót gì, thì chỉ e Ngô Kiến Quốc sẽ không thoát khỏi liên lụy, thậm chí nếu không thể thoát trở ra ngoài thì hắn sẽ phải táng thân chung với đám người ở trong đó.
Chu Doãn Văn cũng muốn trợ giúp gì đó cho Ngô Kiến Quốc, thế nhưng rất tiếc quyền hạn của hắn lại không đủ để lay động tới quyết định của các lãnh đạo Quân Ủy.
Hơn nữa, kể cả khi Chu Doãn Văn thực sự có thể tác động tới những sách lược được tập thể phê duyệt kia, thì hắn cũng tuyệt đối không dám để cho tình cảm cá nhân xen lẫn vào công việc, nhất là những vấn đề mang tính nguyên tắc như chuyện lần này.
Những gì Chu Doãn Văn có thể làm được, chỉ vỏn vẹn là tới hiện trường nơi này, cùng theo dõi bước chân của Ngô Kiến Quốc, cầu trời cho hắn có thể tai qua nạn khỏi, mã đáo thành công mà thôi.
Ngay lúc này đây quân đội đã bắt đầu nhanh chóng triển khai vành đai quân sự xung quanh khu biệt thự bán đảo Đông Hồ, những người không có phận sự đều không được phép tiếp cận khu vực này, nếu làm trái sẽ bị xử lý rất nặng.
Đương nhiên Chu Doãn Văn cùng Đường Viễn thì không phải chịu sự quản chế này, tuy rằng bọn họ vẫn không được phép bước vào bên trong khu vực cấm, thế nhưng đứng ở bên ngoài theo dõi vẫn là có thể.
Chu Doãn Văn đưa tay ra bắt tay Đường Viễn, dùng giọng nghiêm túc mà nói:
"Thứ trưởng Đường đừng quá lo lắng, mặc dù con người Ngô Kiến Quốc này có đôi khi tỏ ra nhàn tản cùng lông bông, thế nhưng những việc hắn làm đều có sự nắm chắc tương đối, chứ không phải loại người chỉ biết cậy mạnh làm càn đâu.
Vả lại về phần năng lực của Ngô Kiến Quốc, có lẽ ngài cũng đã biết được một hai, rốt cuộc hắn mạnh tới mức nào thì Chu mỗ không dám chắc, thế nhưng để đối phó với đám người kia có lẽ vẫn là rất khả quan."
Lúc này trong đầu Đường Viễn ngổn ngang trăm mối tơ vò, cho nên đối với những lời động viên an ủi của Chu Doãn Văn, ông ta cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ chậm rãi đáp lại:
"Đa tạ lời tốt lành của đại tá Chu, tôi cũng rất mong sự việc có thể được tiến hành thuận lợi, an ổn mà kết thúc."
Chu Doãn Văn nắm chặt tay Đường Viễn, lắc lắc vài cái như thể cổ vũ cho tinh thần của đối phương, sau đó lại nói:
"Thứ trưởng Đường, chúng ta đứng chờ ở đây cũng không giải quyết được vấn đề gì, mà có khi lại làm nảy sinh những rắc rối không đáng có.
Chi bằng cùng tôi trở về lều tác chiến bên ngoài kia, ở đó có các máy móc thiết bị của quân đội sắp đặt để theo dõi những động tĩnh phía trong...
Tới đó quan sát, so với đứng tần ngần ở đây thì thỏa đáng hơn rất nhiều.
Ý ngài thế nào?"
Đường Viễn gật đầu tỏ vẻ đồng ý, đúng như lời Chu Doãn Văn nói, dẫu sao lúc này Ngô Kiến Quốc đã đi vào trong khu biệt thự cùng với ba vị đạo nhân kia, ông ta có đứng chờ ở đây cũng là vô nghĩa, thậm chí có thể gây cản trở không chừng.
Chi bằng đứng ở đằng xa mà theo dõi, trong lúc đó còn có thể tiếp tục liên hệ với những lãnh đạo khác, xem xem có giúp được gì hay không.
Nghĩ vậy, Đường Viễn liền rảo bước đi theo Chu Doãn Văn, cả hai người cùng tiến về phía chiếc lều dã chiến đã được dựng lên trên một bãi đất trống ở cách đó vài trăm mét.
...
Ngô Kiến Quốc cùng ba vị đạo nhân đã bước vào phía bên trong khu biệt thự bán đảo Đông Hồ, lúc này vị trí của họ ở cách căn biệt thự EX-05 kia chỉ khoảng mười phút đi bộ mà thôi.
Vốn khu vực này được quy hoạch nhắm tới đối tượng là những đại nhân vật trong thương chính lưỡng giới, bởi vậy diện tích của nó vô cùng rộng lớn, mật độ xây dựng cũng rất thưa thớt.
Phải biết những người này yêu cầu về cảnh quan, độ rộng rãi của phòng ốc, cũng như sự riêng tư...
rất cao, cho nên sẽ không thể tìm được bất kỳ căn nhà nào nằm sát nhau trong toàn bộ hơn một trăm ngôi biệt thự ở đây.
Đường xá đi lại rộng rãi, được trải đá xanh rất sạch sẽ và thanh lịch.
Hệ thống hồ nước, vườn cây, sân cỏ...
Tất cả đều được xây dựng hoàn thiện, vô cùng thoáng đãng, tạo cho những người tới đây cảm giác vô cùng thư thái và sảng khoái.
Mà căn biệt thự EX-05 kia nằm cách cổng vào không xa lắm, cho nên chỉ cần đi thêm vài phút nữa là Ngô Kiến Quốc và ba vị đạo sĩ sẽ tới trước cửa nơi đó.
Ngô Kiến Quốc liếc nhìn ba người đang đi phía sau mình, ngẫm nghĩ vài giây rồi lên tiếng:
"Ba vị, kế hoạch chúng ta đã bàn bạc kỹ trên xe, tuy nhiên vãn bối vẫn phải nhắc lại một lần nữa.
Năng lực của tôi có chút đặc thù, không thể kiểm soát được phạm vi tùy ý, cho nên sau khi thi triển thì những người trong vòng bán kính năm mươi mét xung quanh sẽ hoàn toàn mất đi khả năng sử dụng năng lượng...
Hay như các vị gọi là nội lực vậy."
"Được, tiểu huynh đệ không cần phải lo lắng, ba lão già chúng ta sẽ có cách cầm chân hai tên song sinh kia.
Về phần Thiết Sa, phải nhờ tiểu huynh đệ để tâm giúp vậy."
Người vừa đáp lời hắn là vị đạo sĩ tự xưng là Trường Chân tử - người đứng đầu trong Thiên Nhân Tam Tử.
Về phần năng lực của ông ta, Ngô Kiến Quốc cũng đã được biết qua đôi chút.
Trường Chân tử đạo nhân tu luyện một loại tiên pháp có tên là Bạch Hồng Quán Nhật, đây là pháp thuật thiên về mặt tinh thần, có tác dụng công kích vào linh hồn, cực kỳ mạnh mẽ.
Người bị trúng tiên pháp này, ban đầu sẽ nhìn thấy một vầng hào quang chói lóa xẹt qua mắt mình, sau đó sẽ bị rơi vào thế giới tưởng tượng, cảm thấy toàn thân mất đi hết sức lực, tới mức không thể nhúc nhích nổi tay chân.
Thậm chí nếu dùng hết sức mà thi triển đến mức độ cao nhất, thì đối phương sẽ bởi vì tâm