Tách!
Âm thanh phát ra từ chiếc bật lửa, phá tan bầu không khí yên tĩnh lúc nửa đêm đang hiện hữu nơi đây.
Liền sau đó là một đốm hỏa diễm nho nhỏ chợt bùng lên, đốt cháy đầu thuốc phía bên trên nó.
Điếu thuốc được tên thanh niên chậm rãi đưa lên miệng, rít vào một hơi thật sâu.
Một làn khói mỏng từ trong miệng hắn phả ra, mang theo một mùi cay nồng, bị làn gió nhẹ nhàng cuốn đi, biến mất vô ảnh vô tung.
Cứ như vậy, từng hơi từng hơi, hắn chậm rãi hút hết điếu này tới điếu khác, giống như thể đang thiêu đốt cả sinh mạng của bản thân vậy.
Tên thanh niên này thoạt nhìn có vẻ rất bình thường, thậm chí có thể nói là tầm thường cũng không quá lời.
Hắn cao khoảng một mét sáu mươi lăm, so với Ngô Kiến Quốc còn thấp hơn một cái đầu.
Nét mặt hắn vô cùng phổ thông, không hề có đặc điểm nào khiến cho người ta phải ghi nhớ.
Kiểu người giống như hắn, hàng ngày chúng ta đều gặp qua không biết bao nhiêu mà kể, như thể chỉ cần bước chân ra khỏi nhà là sẽ thấy những người từa tựa như thế xuất hiện trước mắt mình vậy.
Dù có ngẫu nhiên chạm mặt, thì cũng liền quên đi ngay lập tức, chứ hoàn toàn không lưu lại bất cứ ấn tượng nào trong đầu.
Chỉ duy có một điều khiến cho hắn trở nên khác biệt với những người xung quanh, tuy nhiên đặc điểm này lại rất khó nhận ra, phải là người thường xuyên để ý quan sát mới phát hiện được.
Ánh mắt của tên thanh niên này, hoàn toàn vô hồn.
Giống như thể tất cả mọi sự diễn ra trước mắt hắn đều không hề liên quan gì tới bản thân mình, thậm chí ngay chính cái thân thể này cũng đều không phải là của hắn, mà là một cái xác khô xa lạ nào đó mà thôi.
Không cảm xúc, thậm chí không có chút phản ứng nào với những thứ xung quanh, tên thanh niên này dường như luôn luôn nhìn về một thực thể vô định nào đó trước mặt mà chỉ có bản thân hắn có thể thấy được vậy.
Ngay lúc này đây, hắn đang ngồi trên một chiếc ghế đá trong sân của căn biệt thự xa hoa, nằm ở khu vực được coi là đắt đỏ bậc nhất thủ đô - khu biệt thự bán đảo Đông Hồ.
Điếu thuốc trên tay tên thanh niên này vừa tàn, hắn còn đang muốn móc từ trong bao ra một điếu khác, thì phía sau lưng lại vang lên một giọng nói thân quen:
"A Miêu, đệ đang cầu nguyện à?"
Một người khác tiến tới trước mặt hắn, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế đá ở phía đối diện.
Khuôn mặt này, vóc dáng này...
Tất cả đều giống như một bản sao hoàn hảo, không hề có bất kỳ chút khác biệt nào so với thanh niên tên gọi A Miêu kia.
Người vừa mới tới đây chính là anh trai sinh đôi của A Miêu - A Cẩu.
"A Cẩu ca, ta không làm gì cả, chỉ là đang suy nghĩ một chút chuyện nhỏ mà thôi."
A Cẩu gật gật đầu, nói:
"Lúc này đã qua nửa đêm, có lẽ bọn chúng cũng sắp tới đây rồi."
Đoạn hắn ngước mắt nhìn lên, hướng về phía chân trời xa xăm tối đen như mực, thì thào nói chuyện với A Miêu, mà lại giống như đang tự nhủ với bản thân mình:
"Ngày hôm nay...
Có lẽ...
Rất có khả năng...
Haha, cũng không đúng, phải nói là chắc chắn chứ nhỉ! A Miêu à, hôm nay chúng ta chắc chắn sẽ được tới gặp Người rồi...
Chỉ một lát nữa thôi..."
A Miêu lắc đầu, thở dài một hơi:
"Đại ca, ngươi vẫn luôn là như vậy, không chịu tỉnh ngộ...
Mà thôi, cứ giữ niềm tin của ngươi đi, dù sao đi nữa có chút tín niệm trong lòng, so với hoàn toàn vô vọng cũng tốt hơn.
Mà nghĩ như vậy, thì con đường sắp tới cũng sẽ không còn quá khó đi nữa..."
"A Miêu, đệ vẫn còn cố chấp không tin vào Người sao? Cả ta và đệ đều đã được diện kiến Đại Hiền Nhân, những lời ông ấy nói chắc hẳn đệ vẫn còn nhớ chứ? Chúng ta, có thể không tin vào bản thân, có thể ruồng bỏ cả sinh mệnh đang có, nhưng nhất thiết phải giữ vững niềm tin vào Người! Có như thế, khi chúng ta được đứng trước mặt Người, mới không cảm thấy hổ thẹn."
"Được, được, ta tin, ta tin có được hay không? Mỗi lần đều là những lời này..."
A Miêu xua xua tay, đáp:
"Ca, ngươi vào nhà trước đi, nếu có động tĩnh gì ta sẽ báo lại ngay."
Thấy em trai cuối cùng cũng chịu gật đầu công nhận những lời mình nói, A Cẩu mới thỏa mãn, mỉm cười mà hướng trở lại phía bên trong căn biệt thự bước đi.
Nhìn vào bóng lưng còm cõi của đại ca, A Miêu không khỏi thở dài một tiếng, tiếp tục châm thuốc hút.
Thế nhưng A Cẩu còn chưa kịp rời đi, thì từ phía trong căn biệt thự lại có một người khác đang nhanh nhẹn rảo bước tới đây, mà người này không ai khác chính là kẻ vừa mới giao thủ với Ngô Kiến Quốc hai ngày trước - Thiết Sa.
Thiết Sa nhìn hai anh em A Miêu A Cẩu, miệng nở một nụ cười giả tạo:
"Haha, thì ra hai vị đang ở ngoài này, làm Thiết mỗ phải mất một phen công phu đi tìm..."
Lúc này đã qua mười hai giờ đêm, thế nhưng Thiết Sa vẫn đeo một chiếc kính râm trên mặt, giống như thể đó là một thứ đồ đặc biệt cần phải có đối với hắn vậy.
Bàn tay Thiết Sa chậm rãi nâng gọng kính lên, tiếp tục nói:
"Không biết các vị đã hay tin gì chưa, nhưng ban nãy Thiết mỗ đã nhận được thông báo từ cấp trên, nếu như tới ngày mai mà nhiệm vụ vẫn không tiến triển chút nào, vậy thì chúng ta sẽ phải hủy bỏ lần hành động này..."
"Tuy rằng đây là lần đầu chúng ta hợp tác, thế nhưng Thiết mỗ cũng rất khâm phục bản lĩnh của hai vị đây.
Mong rằng sau này nếu còn cơ hội, chúng ta sẽ được tiếp tục kề vai sát cánh với nhau lần nữa."
Thực tế hai người A Miêu A Cẩu cùng Thiết Sa không cùng chung một tổ chức, mà lần hành động này Nhân Đồ hội đã quyết định hợp tác với kẻ đứng sau lưng hai người bọn họ, cho nên hai người này mới tới đây để hỗ trợ Thiết Sa.
Lãnh đạo phía trên cũng đã dặn dò Thiết Sa rất kỹ lưỡng, phải đối xử cẩn trọng với hai người này, tuyệt đối không được làm mất lòng bọn họ, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Mặc dù Thiết Sa không hiểu được phía sau hai người này có thế lực gì ghê gớm mà khiến cho cấp trên của hắn phải nể sợ như vậy, thế nhưng đã là mệnh lệnh thì Thiết Sa cũng chỉ còn cách tuân theo mà thôi.
Vả lại đối xử với hai người bọn họ cẩn thận, tôn trọng đôi chút, đối với Thiết Sa mà nói cũng chẳng có hại gì.
A Miêu im lặng không đáp lời Thiết Sa, còn A Cẩu thì cười nói:
"Haha, chúng tôi đã biết rồi, cảm ơn Thiết huynh thông báo.
Cũng thật tiếc, lần đầu làm việc cùng nhau mà lại thất bại, tuy nhiên Thiết huynh cũng không nên để tâm quá, sau này chắc chắn còn có cơ hội khác mà."
Thiết Sa cũng vội vàng đáp lại:
"Đúng vậy, cơ hội còn nhiều..."
Rầm!
Một nắm đấm sắt thép đụng thẳng vào khuôn mặt đang tươi cười của Thiết Sa, đánh cho hắn bay ngược lại phía sau mấy chục mét, đập vỡ cả vài chậu cây cảnh đang được bày trong sân.
Ngô Kiến Quốc bỗng nhiên từ đâu xuất hiện, nhân lúc ba người kia đang không đề phòng, liền lập tức tiến hành đánh lén.
Thiết Sa còn chưa kịp gượng dậy từ trên mặt đất, thì một bóng người đã lao tới, nhắm vào người hắn tung quyền túi bụi, khiến cho Thiết Sa không kịp hoàn thủ, chỉ có thể gắng gượng né tránh cùng chống đỡ mà thôi.
Hai người A Miêu A Cẩu thấy Ngô Kiến Quốc lao theo Thiết Sa như một cơn cuồng phong, đấm đá liên hoàn, thì lập tức muốn ra tay tương trợ cho hắn.
Thế nhưng cả hai còn chưa kịp động thủ, thì bỗng nhiên từ đâu xuất hiện ba vị đạo nhân đứng chắn trước mặt bọn họ, cản trở hoàn toàn đường tới chi viện cho Thiết Sa.
Trường Chân tử đạo nhân bước lên phía trước, mỉm cười nói:
"Hai vị chớ vội vã, đối thủ của các vị chính là bần đạo đây!"
Nói đoạn, ông ta phất mạnh cánh tay, từ trên người phóng xuất ra một luồng tia sáng vô cùng rực rỡ chói mắt, nhắm thẳng tới hướng hai anh em sinh đôi kia mà đánh tới.
Bạch Hồng Quán Nhật!
Hai người A Miêu A Cẩu dù đã đề phòng trước, thế nhưng luồng ánh sáng kia quả thực tới quá nhanh, khiến cho họ hoàn toàn không thể tránh nổi một chiêu này của Trường Chân tử.
Trước mắt hai người chợt chói lòa, lên như thể vừa có một vầng thái dương xẹt ngang qua.
Đồng thời vô số hình ảnh kỳ lạ xuất hiện bên trong não bọn họ, khiến cho hai người không tránh khỏi mê man trong chốc lát, giống như vừa lạc vào cơn mơ vậy.
A Cẩu rống lên một tiếng như cọp gầm, đoạn hắn rút từ trong người ra một thanh đao nhỏ, đạp mạnh xuống đất xông lại phía Trường Chân tử, muốn dùng một đao chém lìa đầu đối phương.
Thế nhưng ba vị đạo sĩ kia nào để cho hắn được như ý?
Trường Chân tử hừ lạnh một tiếng, tiếp tục vung tay phóng ra một chiêu Bạch Hồng Quán Nhật.
Lần này ông ta đã nặng tay hơn, vận dụng tới ba