Trong lòng bàn tay phải của Trường Chân tử đạo nhân chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện một vết cắt sâu, từ phía trong đó có thể lờ mờ nhìn thấy cả xương trắng.
Máu huyết cũng từ trên vết thương phun tràn ra ngoài, chảy dọc theo cổ tay của ông ta, thấm đỏ cả một mảnh đạo bào màu xám trắng.
Khuôn mặt Trường Chân tử không khỏi biến sắc, ánh mắt nhanh chóng dịch chuyển sang phía Trường Sinh tử, Trường Xuân tử đạo nhân quan sát.
Bên cạnh ông ta, hai vị sư đệ đồng môn cũng gặp phải cảnh tượng tương tự, trên bàn tay phải của tất cả mọi người đều xuất hiện một vết thương không rõ từ đâu tới.
Không lẽ...?
Cả ba người cùng không hẹn mà gặp, đồng loạt hướng ánh mắt nhìn vào A Miêu lúc này đang đứng ở cách đó không xa.
Trên miệng A Miêu vẫn treo một nụ cười lạnh lùng như cũ.
Mắt thấy vẻ mặt của đối phương đã lộ ra vẻ bất thường cùng kinh ngạc, hắn liền nhếch mép, gằn giọng nói:
"Sao nào...!Pháp môn tà giáo, có thỏa mãn các ngươi hay không?"
"Thì ra là ngươi!"
Trường Xuân trong lòng mặc dù vô cùng tức giận, có xung động muốn lao tới mà chém giết một phen với A Miêu ngay lập tức, thế nhưng lý trí mách bảo ông ta không thể làm chuyện thiếu suy nghĩ được.
Cả ba người lúc này cũng đã phần nào lãnh hội được ý tứ bên trong Cấm pháp của hai anh em A Miêu A Cẩu.
Thì ra Cộng Huyết Sinh Tử Phù này không chỉ có thể hi sinh tính mạng của một người để giải phóng sức mạnh của người còn lại, mà còn tạo ra những Huyết ấn vô cùng quỷ dị trên người đối thủ của họ.
Huyết ấn này, chính là ấn ký của Sinh Tử Phù, nó có thể khiến cho mục tiêu phải đồng thời tiếp nhận tất cả thương tổn mà chủ thể gặp phải, bao gồm cả vết thương về thể xác lẫn sự tổn hại về tinh thần.
Nói không ngoa, cả ba vị đạo nhân lúc này muốn giết A Miêu, thì tất cả sẽ phải trả giá bằng chính mạng sống của bản thân mình.
Thế nhưng ở chiều ngược lại, A Miêu hoàn toàn không vướng phải sự ràng buộc đó, hắn có thể thẳng tay tàn sát cả ba người mà không cần quan tâm bất kỳ hậu quả nào.
Không thể không nói, loại pháp môn của dị giáo này quả nhiên là đủ điên cuồng.
Dùng mạng đổi mạng, thậm chí hiến tế chính bản thân mình để ràng buộc với sinh mệnh kẻ thù...!Những thứ như vậy, hoàn toàn không hề tồn tại trong chính đạo giang hồ, mà chỉ có những giáo phái tà đạo kia mới tu luyện mà thôi.
Đương nhiên, Cấm pháp này cũng không phải là tuyệt sát, tới mức không có cách nào hóa giải.
Nếu như ba vị đạo nhân có thể khống chế được A Miêu mà không thương tổn tới thân thể hắn, hơn nữa còn phải khiến cho hắn không cách nào tự vẫn, vậy thì có thể không cần phải lo lắng tới tác động của Sinh Tử Phù kia lên người bọn họ.
Chờ tới khi thời gian hiệu lực của Cấm pháp kết thúc, lúc đó những Huyết ấn trên cơ thể bọn họ đã tiêu tán hết, chẳng cần phải sợ hãi việc tổn thương đối phương sẽ dẫn tới tự mình hại mình nữa.
Thế nhưng đó chỉ là trên lý thuyết, còn thực tế lại không đơn giản như vậy.
Với thực lực của ba người lúc này, đối đầu với một tên A Miêu vừa được giải khai sức mạnh, lại mang trong lòng ngập tràn sự thù hận, thì quả thực muốn khống chế A Miêu mà không để cho hắn bị thương là chuyện quá khó khăn, thậm chí có thể nói là bất khả thi.
Đó là còn chưa kể tới những phù văn trên thân thể A Miêu có thể khiến cho bất kỳ tiên pháp nào mà ba người xuất ra cũng giống nhau đều không thể ảnh hưởng tới hắn, bởi vậy nên việc bắt sống đối phương đã khó lại càng khó hơn.
Trường Chân tử từ thở dài một hơi, cố gắng ổn định tâm trạng.
Vài giây sau, ông ta mới trầm giọng nói:
"Nếu đã không thể dùng tới tiên pháp, vậy thì xuất kiếm ra đi.
Mặc dù cơ thể của tên kia lúc này giống như bách pháp bất xâm, thế nhưng nói cho cùng cũng không phải là mình đồng da sắt.
Dùng kiếm, có lẽ sẽ có thể ngăn cản được hắn."
Trường Xuân tử gật gật đầu, cởi ra chiếc túi dài bằng vải mà ông ta vẫn đeo sau lưng từ đầu tới giờ, sau đó lấy từ trong đó ra ba thanh trường kiếm.
Vốn dĩ Thiên Nhân Tam Tử có thể nổi danh giang hồ là bởi vì cả ba người đều tu luyện những tiên pháp vô cùng bá đạo, khiến cho thực lực của bọn họ trở nên phi thường mạnh mẽ.
Bất kể là đệ tử của môn phái khác, hay những kỳ nhân dị sĩ phiêu bạt tứ hải, thì vẫn không có nhiều người trong số đó dám đứng ra tranh hùng với ba người họ.
Thế nhưng người ta chỉ nhìn thấy những tiên pháp huyền diệu kia, mà lại quên đi rằng kiếm pháp của Thiên Nhân phái cũng không hề yếu nhược, thậm chí so với những môn phái chuyên tu kiếm tông cũng không hề thua kém bao nhiêu.
Đương nhiên kiếm pháp dù có cao minh đi chăng nữa, thì vẫn thuộc về phạm trù phàm nhân mà thôi.
Không thể giống như trong những bộ phim võ hiệp, ngươi vốn là một tên bệnh quỷ, hoặc giả là một con sâu rượu lâu năm, thân thể mục ruỗng...!Trong lúc vô tình học được một bộ kiếm pháp nào đó, liền có thể hoành tảo thiên hạ vô địch thủ!
Kiếm pháp, suy cho cùng chính là nghệ thuật sử dụng kiếm, mà nói trắng ra chính là công kích cùng phòng ngự mà thôi.
Ngươi có kiếm pháp siêu quần, thế nhưng thể chất tồi tệ, tốc độ chậm chạp, sức lực yếu kém...!Thì cuối cùng cũng chỉ có thể múa ra một đám hoa chiêu, không hề có chút tính sát thương thực tiễn nào.
Đối đầu với một tên mãng phu chẳng thông hiểu võ công, vẫn như cũ có rất nhiều khả năng không thể áp chế được đối phương, thậm chí nếu đen đủi còn có thể bị kẻ địch dùng sức phá chiêu, đánh cho tơi bời hoa lá là đằng khác.
Càng chưa nói đến việc đứng trước các loại tiên pháp - thứ vốn đã nằm ngoài phạm trù của nhân loại, kiếm pháp lại càng hiển lộ ra những điểm yếu không thể chối bỏ được.
Chỉ có một số ít môn phái tu luyện kiếm tông, sở hữu những pháp môn đặc trưng có thể sử dụng kiếm để dẫn truyền năng lượng trong cơ thể, thi triển ra những loại kiếm-tiên pháp, mới miễn cưỡng coi như sử dụng kiếm để nổi danh mà thôi.
Còn lại hầu hết trong giang hồ ngày nay đã không còn phổ biến lưu truyền kiếm pháp, hay đao pháp, thương pháp...!nữa rồi.
Đương nhiên vẫn có những trường hợp ngoại lệ, ví dụ như ba vị đạo nhân đây, bọn họ luyện kiếm, nhưng lại không nhất thiết phải dùng nó như một thứ lợi khí để giao chiến với người khác.
Đối với Trường Chân tử cùng hai vị sư đệ đồng môn, hoặc nói rộng hơn là hầu hết đệ tử của Thiên Nhân phái, tất cả bọn họ đều coi việc rèn luyện kiếm pháp như một phần của việc trui rèn đạo tâm.
Một khi có thể lĩnh ngộ đạo trong kiếm, có thể khiến cho tâm tính bình lặng như nước, nhưng đồng thời cũng cương quyết cứng rắn như sắt thép.
Khó lòng lay chuyển, lại càng khó lòng bẻ gãy.
Trước đây khi bắt đầu luyện kiếm pháp, cả ba vị đạo nhân vốn không hề nghĩ rằng sẽ có một ngày lại phải sử dụng kiếm pháp để đối phó với địch nhân.
Tuy nhiên điều đó không khiến cho bọn họ cảm thấy lúng túng khó xử, mà ngược lại khi nắm thanh kiếm trong tay, cả ba người lại càng cảm thấy bình tâm hơn, vững vàng hơn bội phần.
A Miêu nhìn thấy đối phương bỏ qua tiên pháp để sử dụng vũ khí lạnh đối đầu với mình, thì cười nhạt một tiếng, nói:
"Ba lão đạo sĩ thối các ngươi, pháp thuật đã bị phế bỏ, giờ lại muốn lấy cứng đối cứng với ta? Chặt