Ba vị đạo nhân đối với tình cảnh trước mặt hết sức đề phòng, hoàn toàn không dám có chút lơ là.
Lúc này cả ba người đều đã ở trong trạng thái sẵn sàng tấn công, tuy nhiên vẫn chưa có ai trong số họ chưa trực tiếp ra tay, bởi lẽ cả ba đều cho rằng trong chuyện này còn có bẫy rập khó lường.
Mặc dù không biết rõ ràng nguyên nhân dẫn tới hành động bột phát của A Cẩu, thế nhưng trong lòng Trường Chân tử đạo nhân vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vậy nên ông ta vẫn lựa chọn tập trung quan sát phản ứng của đối phương, dĩ bất biến ứng vạn biến.
Dị giáo, đã tồn tại hàng trăm hàng ngàn năm qua.
Dù cho bọn chúng luôn luôn ẩn náu dưới nhiều lớp vỏ bọc khác nhau, thế nhưng vẫn không khỏi có một số thông tin bại lộ ra ngoài, mà những tin tức này đã được lưu truyền trong tam giáo cửu lưu từ rất rất lâu.
Pháp môn của dị giáo, phần nhiều có tính chất vô cùng tà ác, ít nhất với hiểu biết của Trường Chân tử, thì cho tới nay ông ta chưa từng gặp được bất kỳ môn đồ dị giáo nào tu luyện theo cách đơn thuần, đường đường chính chính giống như các đệ tử của môn phái khác.
Có những tên trong số đó sử dụng máu người làm vật dẫn để tiến hành tu luyện, từ đó làm hại tới tính mạng không ít phàm nhân vô tội.
Lại có kẻ thờ phụng những giáo lý vô cùng cực đoan, nhất nhất phục tùng ý chỉ của bề trên, làm ra những chuyện khiến người ta phải rùng mình kinh sợ.
Tàn sát phàm nhân, giết chết thân nhân, thậm chí tự hủy hoại bản thân...!Tất cả những gì mà đám người này tự cho là có thể chứng đạo, thì đều được họ thực thi một cách tuyệt đối, chẳng nề hà tới hậu quả mà những hành động đó mang lại.
Đây cũng là lý do chính khiến cho người trong giang hồ luôn có cái nhìn hết sức chán ghét đối với dị giáo, thậm chí thẳng tay bài trừ không thương tiếc.
Thời kỳ hiện đại, công nghệ khoa học phát triển, mọi sự mê tín dị đoan đều bị giới cầm quyền nhất loạt bài trừ.
Tưởng chừng như những thứ tôn giáo tà ma ngoại đạo đó đã không còn đất sống, bị chôn vùi trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng kia rồi.
Thế nhưng thực tế lại trái ngược hoàn toàn, chúng vẫn tồn tại từ trước tới nay, chỉ là càng ngày càng ẩn giấu tốt hơn, khó phát hiện hơn mà thôi.
Mắt thấy những phù văn trên người A Miêu dần dần chuyển sang màu đỏ thẫm như máu tươi, từ trên đó phát ra thứ ánh sáng quỷ dị khiến cho những người nhìn vào đó không khỏi cảm thấy trái tim mình như thể đang bị bóp nghẹt, vô cùng ngộp thở.
Trường Chân tử trầm mặt xuống, cảm nhận được áp lực từ phía đối phương đang tăng dần, từ đó lại càng khẳng định được suy đoán của bản thân mình.
A Cẩu không phải là tuyệt vọng mà tự tử, chắc chắn hắn đã thi triển thứ pháp môn dị giáo nào đó, sử dụng tính mạng của chính bản thân mình để đề cao năng lực cho em trai, khiến cho A Miêu có đủ sức để chống lại Thiên Nhân Tam Tử bọn họ.
Trường Chân tử đạo nhân hừ lạnh một tiếng, lúc này nội lực trong cơ thể ông ta đã gần như cạn thấy đáy, cho nên khó lòng mà tiếp tục sử dụng tiên pháp được nữa.
Ngược lại Trường Xuân tử cùng Trường Sinh tử lại không tiêu hao bao nhiêu nội lực, vẫn còn đang ở trong trạng thái toàn thịnh, cho nên bọn họ có lẽ cũng sẽ không tới mức chịu lép vế trước đối phương.
Chỉ cần kéo dài thêm một chút thời gian, để Trường Chân tử có thể phục hồi vài phần nội lực, tới lúc đó ba người họ mấy mặt cùng giáp công, tin rằng có thể kết liễu được kẻ trước mặt này.
Thế nhưng suy nghĩ đó vừa thoáng qua đầu Trường Chân tử đạo nhân, thì lập tức đã bị cảnh tượng hãi hùng trước mắt cắt đứt.
Thi thể của A Cẩu vốn dĩ đang nằm im lìm trên tay của em trai hắn, lúc này bỗng nhiên phát sinh biến hóa vô cùng quỷ dị, mà cả ba người đều không thể lường trước được.
Từ trên thân thể hắn, một luồng khói màu đỏ tươi giống như những con mãnh thú thoát khỏi cái lồng đang giam giữ, tràn ra bốn phía xung quanh.
Tất cả máu huyết của A Cẩu đang nhuộm đỏ mặt đất, thì bây giờ cũng dần dần bốc hơi, nhập vào làn huyết vụ kia, khiến cho nó trở nên ngày càng dày đặc hơn.
Chỉ chưa đầy một phút, thi thể của A Cẩu vốn còn chưa lạnh, đã teo tóp đi giống như một xác ướp lâu năm mới được khai quật ra vậy.
Mà đám khói màu máu kia, sau khi lan tràn ra bốn phía, lúc này lại tụ lại giống như thể một đàn kiến đang bâu vào vũng mật ngọt, đỏ đặc tới mức không thể dùng mắt thường mà nhìn thấu qua được.
Làn khói này giống như có sinh mệnh cùng linh tính, sau khi đã hội tụ lại một chỗ, chúng lại tiếp tục rục rịch biến hóa thành ba văn tự vô cùng kỳ lạ mà ba vị đạo nhân chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Liền sau đó, không để cho ba người kịp định hình những thứ đang xảy ra, những văn tự giống như huyết tinh kia đã bắn về phía họ với một tốc độ nhanh tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Trường Sinh tử đạo nhân giật mình kinh ngạc, tuy nhiên theo phản xạ vẫn ngay lập tức tung ra một chiêu Hoàng Kim Thiết Bích để ngăn cản thứ huyết vụ kỳ quái kia.
Thế nhưng điều khiến ông ta không ngờ tới là ba ký tự đỏ sẫm như thể viết bằng máu tươi kia lại không hề bị Hoàng Kim Thiết Bích ngăn cản chút nào, chúng giống như những bóng ma vậy, dễ dàng xuyên qua bức tường trước mặt, xông thẳng tới ba người đang ẩn nấp phía sau.
Rẹt...!Rẹt...!
Ba đạo ấn ký kia không hề gặp chút trở ngại nào mà xuyên thẳng vào người mấy vị đạo nhân...!
Thế nhưng không giống như tưởng tượng của ba người, một chiêu này mặc dù đã hoàn toàn trúng đích, lại không hề gây ra bất kỳ thương tổn thực chất gì trên cơ thể của bọn họ.
Thậm chí cả ba người còn chẳng hề cảm thấy có một chút thay đổi nào, thể trạng vẫn vô cùng khang kiện không có dấu hiệu đau đớn, mà nội lực cũng bình ổn như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Điều này...!Rốt cuộc là như thế nào?
Ba vị đạo nhân nhìn nhau, cùng lúc đều phát hiện ra vẻ nghi hoặc trong mắt đối phương.
Bọn họ lại hướng về phía A Miêu mà quan sát, thì thấy hắn vẫn đang ôm thân thể đã khô héo của A Cẩu, giống như thể những thứ vừa xảy ra trước mắt chẳng mảy may liên quan chút gì tới bản thân hắn vậy.
Trường Xuân tử đạo nhân nuốt một ngụm nước bọt, hướng sang phía đại sư huynh của mình, lộ ra ý tứ dò hỏi.
Trường Chân tử cũng không hiểu chuyện vừa xảy ra rốt cuộc là gì, thế nhưng ông ta vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Một sát chiêu phải đổi bằng cả tính mạng của người sử dụng, thì không có lý nào lại chẳng thể gây ra bất kỳ hiệu quả gì lên đối thủ như vậy được.
Mà có điều rất rõ ràng đó là ba người bọn họ không hề tránh né được chút nào, tất cả đều chẳng kịp trở tay phản kháng gì, thì đã lãnh trọn cả phù văn kia vào người.
Vậy thì rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào?
Trường Xuân tử không nhịn được nữa, vung tay phóng ra hàng ngàn chiếc ngân châm, hướng thẳng về phía A Miêu đang quỳ trên mặt đất mà đánh tới.
Cứ suy đoán như vậy, chẳng bằng đánh một trận, thử xem thực hư ra sao!
Một chiêu Bế Nguyệt Phong Châm này vừa xuất ra, cả ngàn cây kim bạc giống như thác lũ ào ào trút xuống, tạo ra cả một dòng sông lấp lánh bạc cuồn cuộn chảy qua trước mặt ba người, trực chỉ hướng kẻ địch tấn công.
Bởi vì tiên pháp này tiêu hao nội lực rất ít, mà Trường Xuân tử