Editor: Nguyetmai
Thị trấn Sương Tùng là một khu dân cư tân thủ cằn cỗi, cằn cỗi cũng đồng nghĩa với việc nhiều nhiệm vụ. Trang bị của game thủ ở đây dù đơn sơ nhưng kinh nghiệm của họ lại không ít, số lượng game thủ tới mua kỹ năng cũng đáng kể, còn có người đến chụp ảnh lưu niệm. Hàn Tiêu là tiêu điểm, anh đi tới đâu thì nơi ấy sẽ tập trung đông người.
Chờ đợi một ngày, nhận được kinh nghiệm rồi, Hàn Tiêu mới rời khỏi thị trấn Sương Tùng, quay lại máy bay với đủ thứ trang bị để tiến tới gia tộc Aumera.
Anh không có cảm giác thân thiết với gia tộc của nguyên thân, nhưng vẫn tò mò về họ, vậy nên đã nhân lúc này hỏi thăm một chút tin tức, Aumera vẫn đang truy lùng thân phận trước kia của anh, nên Hàn Tiêu rất có hứng thú tiếp xúc với bọn họ.
"Gia tộc Aumera, thế lực quân phiệt đứng đầu Bắc Châu, có quan hệ hợp tác với Titus, bọn họ sở hữu tất cả hai mươi tư khu dân cư trên phạm vi toàn cầu, trong đó có năm lãnh địa cỡ lớn, tài lực hung hậu. Ngoài ra còn có tập đoàn, xí nghiệp được đăng ký hợp pháp tại Titus, có sản nghiệp trong nhiều lĩnh vực từ thương nghiệp, chính trị… mỗi một sản nghiệp do người của các phe phái khác nhau quản lý. Trong nội bộ Aumera chia làm bốn phe phái chủ yếu, đương gia Delo Aumera là phái nhà chính, phái họ Tiêu của thủ lĩnh thứ hai Tiêu Kim, phái Xích Tự của thủ lĩnh thứ ba Sergei và phái phương Bắc, hoạt động khá bệ rạc được dẫn dắt bởi những người bản địa.
"Aumera vốn là một thế lực được xây dựng lên từ các nhóm người vong quốc, họ liên kết lại với nhau để xây dựng ra một thế lực quân phiệt do phái nhà chính chủ trì, những phái khác tuân phục dưới trướng nhà chính, tất cả cùng nhau chiếm đoạt những thế lực quân phiệt nhỏ lẻ, trở thành thế lực đứng thứ nhất, thứ hai ở Bắc Châu, tự thành lập đội quân riêng. Về sau, họ nhận lời chiêu an của Titus, danh chính ngôn thuận nắm quyền lực trong tay, những năm gần đây họ không có hành động lớn nào, đa số chỉ thay mặt Titus giải quyết một số vấn đề khó khăn, đặc biệt là về Thụy Lam."
"Tình hình ở Bắc Châu khác biệt, không hòa khí như các quốc gia khác, Titus và Thụy Lam có xung đột rất kịch liệt, thường xuyên xảy ra những sự kiện đẫm máu. Binh sĩ, đặc công, siêu năng giả của hai nước đều bí mật chém giết lẫn nhau, thù hận đã bén rễ sâu xa. Cả Titus và Thụy Lam đều là các quốc gia ưa chinh phạt, một núi không thể chứa hai hổ, từ thời đại mới tới nay đã hai, ba mươi năm mà hai nước vẫn chưa bao giờ dừng ý định muốn diệt trừ đối phương."
Mãi cho tới gần đây, họ quyết định liên thủ để tiến hành cuộc viễn chinh với Manh Nha thì sự xung đột mới hơi dừng lại.
Hàn Tiêu trầm ngâm: "Tổng bộ Aumera là đầm rồng hang hổ, dù Aumera kiêng kị thân phận và thực lực của mình nhưng đa phần là kiêng kỵ thế lực gia đình, nghiêm chỉnh mà nói thì hiện nay mình là kẻ địch của họ, nói không chừng sẽ đánh nhau."
...
Một khu dân cư cỡ lớn tọa lạc giữa sườn núi của một ngọn núi bốn phía là tuyết, đây là tổng bộ của Aumera, dễ thủ khó công, chỉ có hai con đường có thể đi vào. Đầu tiên là đường núi hiểm yếu trùng điệp được phòng thủ nghiêm ngặt, thứ hai là đi lên bằng con đường vách núi cheo leo từ phía khác của khu dân cư, hai bên đều có người canh gác.
Núi đá xanh đen, tuyết đọng sương trắng, gió lạnh thấu xương.
Đường lên núi có lính gác mặc áo bông dày quan sát bốn phía, đột nhiên gã trông thấy từ phía xa có một bóng người đang chậm rãi tới gần trong gió tuyết.
"Có người tới!"
Lính gác hô lên với đồng bạn, sau đó sẵn sàng nghênh đón quân địch. Chẳng mấy mà bóng người đã lại gần trong tầm mắt họ, các lính gác nhao nhao lên, nét mặt nghiêm túc, đây chính là Hắc U Linh mà các thủ lĩnh đã dặn dò bọn họ phải lưu ý đặc biệt.
Nhìn lên quan ải cao ngất sâm nghiêm, mắt Hàn Tiêu sáng lên, quả nhiên giống như những gì tình báo đã đề cập, phòng thủ rất chặt chẽ.
Không biết thái độ của Aumera với mình là thế nào.
Câu hỏi của Hàn Tiêu mau chóng có câu trả lời.
Không cần chờ lâu, quan ải đã mở ra, một người đàn ông bước ra từ một tiểu đội chen chúc, người này bước tới trước mặt Hàn Tiêu, gã cười giả tạo, nói: "Tiên sinh Hắc U Linh, hoan nghênh anh tới Aumera làm khách, tôi là Umil, người phụ trách đón tiếp anh. Xin hãy theo tôi lên núi, các thủ lĩnh chờ đợi đã lâu rồi."
Ồ, xem ra là không đánh luôn đâu, vẻ mặt này sợ là phải có một buổi Hồng Môn Yến nữa. Hầy, phiền phức quá đi, có chuyện gì mà không thể dùng thủ đoạn bạo lực đơn giản nhất để giải quyết hả? Đây không gọi là thô bạo đâu mà là vào thẳng vấn đề, giảm bớt quá trình, đi thẳng tới bước cuối, đánh đánh đánh, như vậy mọi người đều đỡ tốn thời gian.
"Thời gian là vàng là bạc, ầy, đến cũng đến rồi..."
Kỹ sư Hàn xốc chiếc ba lô đựng đầy máy móc lên, bước theo Umil trên đoạn đường núi.
Mây lượn lờ trên núi, hai người đi qua từng quan ải, bên cạnh còn có cảnh vệ hộ tống.
Trên đường đi, Hàn Tiêu luôn tỏ ra rất bình thản, Umil nhiều lần định mở lời thăm dò nhưng sắc mặt của Hàn Tiêu khiến gã phải nuốt tất cả những lời định nói lại. Sau một hồi suy tư, gã gượng gạo cười lên ha hả: "Khi nghe nói ngài muốn tới thăm, các thủ lĩnh rất ngạc nhiên, dù sao mới gần đây thôi giữa chúng ta còn xảy ra chuyện không thoải mái."
"Các người rất tò mò về ý đồ khi tới đây của tôi à?"
"Đúng là như vậy, nghiêm túc mà nói thì song phương không phải bạn bè, nhưng ngài đã tự mình tới đây, tôi tin là
ngài cũng mang theo ý định hữu hảo." Umil nói.
"Tôi tới để gây sự đấy, còn chưa chọn được là sẽ giết ai, hay là bắt đầu từ ông luôn đi." Hàn Tiêu nói.
"Ha ha, với thực lực của ngài, muốn ám sát cán bộ trung tầng của chúng tôi thì đâu cần phải tới thăm." Umil không hề mất bình tĩnh: "Trò đùa này không buồn cười chút nào."
"Thật thế à?"
Hàn Tiêu quét mắt nhìn những cảnh vệ bên cạnh, đám binh sĩ này mặt không có cảm xúc, ngón tay lúc nào cũng đặt ở ngay cò súng, tư thế lạnh lùng cứng rắn, họ nhìn không chớp mắt nhưng mồ hôi lạnh từ trên Thái Dương chảy xuống và tần suất hô hấp dồn dập đã làm bại lộ chuyện họ không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Đội trưởng đội cảnh vệ lén nhìn nhưng bị Hàn Tiêu bắt gặp, người này sợ đến mức vội vàng không nhìn nữa mà chỉ mắt nhìn mũi, mũi nhìn lồng ngực.
"Mấy người này có vẻ quan tâm đến mình phết."
Hàn Tiêu cười mà như không cười, anh vỗ vai đội trưởng, cảm nhận rõ ràng cơ thể anh ta đột nhiên căng cứng.
Umil cười hì hì nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: "Vị khách này không có thiện ý, đúng là có chỗ dựa thì chẳng sợ gì, khó mà đoán được ý định của anh ta."
Hàn Tiêu nheo mắt, đột ngột hỏi: "Umil... Tên thế này thì ông là người của phái nào, nhà chính hay là phe khác?"
Sắc mặt Umil không được tự nhiên, gã vội ho một tiếng: "Tôi là thành viên của gia tộc Aumera, chỉ thế thôi."
Hàn Tiêu cười, không nói thêm gì nữa.
Suốt dọc đường sau đó cả hai giữ im lặng, mãi cho tới khi cánh cổng lớn của lãnh địa xuất hiện trước mắt họ.
Umil như trút được gánh nặng, nói: "Đến nơi rồi, các vị thủ lĩnh đang đợi ngài ở sảnh lớn."
Cánh cửa lớn mở rộng, mấy trăm binh sĩ nối đuôi nhau bước ra, việc chiếm ưu thế về số lượng có vẻ như đã mang lại sức mạnh cho họ, cả đám đều hùng hổ trợn mắt nhìn Hàn Tiêu.
Umil đi trước dẫn đường, gã cố ý đi thật chậm, cố gắng dừng lại lâu giữa đám bộ đội vũ trang với hi vọng nhỏ nhặt là có thể khiến Hắc U Linh kinh sợ và dè chừng.
Hàn Tiêu hiểu rõ, anh tỏ ra thờ ơ. Đám bộ đội này chẳng làm gì được anh. Bỗng nhiên Hàn Tiêu trợn mắt, anh nhận ra bên ngoài đoàn người có một số ID đang lơ lửng, ở đây có game thủ.
"Cũng phải, Aumera cách thị trấn Sương Tùng không xa, trong số các game thủ rời khỏi thôn tân thủ đi lang bạt, khả năng là có người mò tới đây..."
Hàn Tiêu nheo mắt: "Aumera đã có game thủ thì vì sao phải bắt Dị Nhân?"
Có quá nhiều đáp án cho chuyện này nên Hàn Tiêu cũng không để tâm nữa, mục đích lần này là Aumera, game thủ có ở đó hay không cũng không đáng nói.
...
"Những binh lính này tụ tập ở đây làm gì?"
Từ nơi xa, mười mấy game thủ đang nhìn chằm chằm đám người, khe khẽ bàn tán. Phía trước ID của họ đều có chữ "Trúc Vũ", họ đều là thành viên của công hội "Trúc Vũ", là một công hội nhỏ có tính chất khá nhàn nhã, chỉ có mười mấy thành viên và đều là những người trẻ tuổi.
Hội trưởng Trúc Vũ Phiêu Hương là một cô gái thanh tú với mái tóc dài, cô kinh ngạc nói: "Bọn họ như đang đón tiếp ai đó vậy, đây là sự kiện bất ngờ à?"
"Qua xem một chút, nói không chừng có thể mở nhiệm vụ đấy."
Trúc Vũ Tiểu Phi rất đẹp trai, sau khi lên tiếng, cậu ta dùng ánh mắt để trưng cầu ý kiến của các thành viên khác.
Tất nhiên sẽ không có ai phản đối, hiện nay ở khu vực này chỉ còn game thủ của công hội Trúc Vũ mà thôi, bọn họ cũng là do tình cờ mà tìm được nơi này, trên bản đồ mua bán của thôn tân thủ cũng không có đánh dấu.
Bản đồ của game thủ toàn là sương mù, họ phải mua bản đồ hoặc tự tới nơi thì mới có thể mở ra thêm nhiều địa điểm.
Tới gần đám người, Trúc Vũ Huyên Huyên mới kêu lên sợ hãi: "Đó là Hắc U Linh!"
Tất cả đều kinh ngạc, nhìn kĩ thì quả nhiên không sai, họ đều quay sang nhìn nhau.
"Sao Hắc U Linh lại tới nơi này, hơn nữa những người ở đây hình như có địch ý với anh ta."
Trúc Vũ Phiêu Hương nhíu mày suy tư: "Mấy ngày trước anh ta còn xuất hiện ở các thôn tân thủ, bây giờ đột ngột tới đây hẳn là có nguyên nhân gì đó."
Mắt Trúc Vũ Huyên Huyên sáng lên: "Đây là cốt truyện bất ngờ! Nói không chừng sẽ có nhiệm vụ ẩn đấy!"
"May quá, tôi còn chưa thấy Hắc U Linh bao giờ, không cần tới thôn tân thủ cũng có thể tìm anh ta để học kỹ năng rồi."
"Tôi nhớ là có một chủ kênh video đang thu thập thông tin về anh ta đấy."
Thấy Hàn Tiêu vào sảnh lớn, đám người vội vàng dừng chân. Sảnh lớn là khu vực cao cấp, vẫn chưa mở ra với bọn họ, nơi này yêu cầu có quan hệ trận doanh đủ cao mới được vào, Hắc U Linh có thể đi vào khiến bọn họ đều hụt hẫng.
Trúc Vũ Phiêu Hương nói: "Cứ chờ ở ngoài xem sao, nói không chừng một lát nữa là anh ta đi ra thôi."