Editor: Nguyetmai
Cấu tạo của sảnh lớn khiến Hàn Tiêu bỗng liên tưởng tới những từ như "Tụ Nghĩa Đường" rồi "thổ hoàng đế*". Không gian nơi này rất rộng rãi, hai bên là hai dãy ghế, cuối sảnh lớn có một ghế chủ tọa với bộ da gấu trắng treo phía sau, bên tường có cảnh vệ đứng gác.
* Ám chỉ thủ lĩnh quân nổi dậy (quân phiệt) hoặc cường hào ác bá.
Lúc này, trong sảnh lớn đã ngồi đầy những nhân vật cao cấp của Aumera, họ nhao nhao quay đầu nhìn về phía cửa, nơi Hàn Tiêu đang bước tới. Mấy chục đôi mắt cùng nhìn về một phía với ánh mắt lạnh lùng và tràn đầy địch ý.
Hàn Tiêu tùy tiện bước vào, trong mắt của các nhân vật kia thì kẻ tới không mang ý tốt, đa phần họ không muốn lộ diện để gặp một sát thủ truyền kỳ hơn nữa còn có khả năng là kẻ thù của mình. Họ đều đã nghe qua những sự tích của Hắc U Linh, biết khó mà bắt được anh, ai mà biết anh sẽ gây ra chuyện gì, thế nhưng Tiêu Kim nói đối phương là sát thủ nên gặp mặt quang minh chính đại ngược lại sẽ an toàn hơn.
Sảnh lớn cũng có thủ vệ, các cảnh vệ luôn trong trạng thái sẵn sàng nổ súng, có rất nhiều siêu năng giả núp trong bóng tối, điều này giúp cho các cao tầng của Aumera có thêm cảm giác an toàn.
"Hắc U Linh."
Delo ngồi ở ghế chủ tọa hừ nhạt một tiếng, ông ta vẫy tay: "Cho hắn một chỗ ngồi."
Một tên cảnh vệ lấy cái ghế ra, đặt vào trong sảnh lớn ở vị trí đối diện với người của Aumera. Cách bố trí này mang lại cảm giác như một cuộc tam đường hội thẩm*, Hàn Tiêu biết đây là đòn ra oai phủ đầu của Aumera, anh đơn thân độc mã đi vào địa bàn của đối phương nên tất nhiên Aumera sẽ không muốn thua về khí thế.
* Cuộc họp của những người đứng đầu tòa án, bộ công an và viện kiểm soát để thống nhất một vấn đề.
Hàn Tiêu lơ đãng đặt chiếc ba lô trang bị to ở bên chân, anh vững vàng ngồi xuống, nói: "Các người không định tự giới thiệu à?"
Delo thản nhiên đáp: "Đừng giả vờ giả vịt, chắc hẳn anh đã sớm điều tra về tư liệu của chúng tôi thông qua Mạng Ngầm rồi."
Hàn Tiêu liếc nhìn những thành viên của Aumera trong sảnh lớn, anh nhận ra một chuyện thú vị là vị trí của các cao tầng này được phân biệt rất rõ ràng. Nhà chính thì vây quanh Delo còn các phái của Tiêu Kim, Sergei và phái phương Bắc thì ngồi riêng từng khu vực, chi tiết này khiến anh thấy được mâu thuẫn nội bộ của Aumera là không hề đơn giản.
Hơn nữa ở xung quanh còn có những luồng khí mãnh liệt được ẩn giấu, Hàn Tiêu phỏng chừng nếu đàm phán không thành thì sẽ có cảnh một tiếng ra lệnh là có ba trăm đao phủ nhảy ra. Đương nhiên là việc này hoàn toàn vô dụng với Hàn Tiêu.
Sự chú ý của Hàn Tiêu đều đặt ở Tiêu Kim và người của y, anh đang âm thầm dò xét.
Đám người này là người nhà của nguyên thân, hơn nữa còn suýt nữa hại chết nguyên thân.
Rầm!
Bỗng nhiên Delo vỗ mạnh lên tay vịn, quát: "Ở thị trấn Lục Cốc, anh đã tập kích lãnh địa của chúng tôi, giết người của chúng tôi, anh giải thích thế nào đây?"
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, những luồng khí mạnh mẽ kia bắt đầu rục rịch, các phe phái khác thì thờ ơ, chỉ có người của nhà chính là mang vẻ mặt tràn đầy địch ý.
Hàn Tiêu nhớ rõ mình còn giết một đứa con nuôi của Tiêu Kim, thế nhưng Tiêu Kim lúc này lại không hề biểu lộ điều gì, không thể đoán ra y đang nghĩ gì nữa.
"Giết thì cũng giết rồi, không phục thì ra tay đi." Hàn Tiêu cười mà như không cười.
Delo không dám tin, thấy Hàn Tiêu dám phách lối ngay trên địa bàn của mình như vậy, ông ta sửng sốt một giây rồi nổi giận đùng đùng, quát: "Mày..."
Lời còn chưa nói xong, Hàn Tiêu đã lạnh lùng lên tiếng: "Các người cấu kết với Manh Nha, không chỉ có tôi đâu mà cả sáu nước cũng sẽ không bỏ qua cho các người."
Tất cả sững sờ.
Cấu kết với Manh Nha, chuyện xảy ra khi nào vậy?
Delo nuốt tiếng gầm thét của mình lại, ông ta cố nén giận, nói: "Anh đang nói lung tung gì vậy, chúng tôi chưa bao giờ cấu kết với Manh Nha."
Hàn Tiêu đáp: "Số 0 được Manh Nha treo thưởng với giá trên trời đã từng là thành viên của gia tộc các người, các người giải thích thế nào đây?"
Delo giật mình. Cuối cùng ông ta đã hiểu vì sao Hắc U Linh lại tự nhiên tấn công, hóa ra là do người này hiểu lầm bọn họ có quan hệ với Manh Nha, lúc ấy tiểu đội tìm kiếm Tiêu Hàn lại đúng dịp ngang qua thị trấn Lục Cốc, có khả năng họ bị Hắc U Linh phát hiện.
Delo đã nghe nói về việc Hắc U Linh và Manh Nha là kẻ địch, ông ta tự cho là đã tìm được mấu chốt của mâu thuẫn, lắc đầu nói: "Anh sai rồi, Số 0 bị treo thưởng kia là con trai Tiêu Hàn của nhị đương gia Tiêu Kim..."
Tiêu Kim nhướng mày, nhìn thoáng qua Delo bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Delo lại nói tiếp: "Nhưng Tiêu Hàn đã không có quan hệ gì với Aumera chúng tôi nữa rồi, hơn nữa việc Manh Nha treo thưởng với Số 0 chứng tỏ bọn họ đối địch với chúng tôi, vậy nên chúng tôi hoàn toàn không có khả năng cấu kết với Manh Nha."
Xem ra Aumera đang bức thiết muốn phủi sạch quan hệ, mắt Hàn Tiêu sáng lên, anh chậm rãi nói lời khách sáo, ra vẻ nghiêm
túc mà lên tiếng: "Tôi tin rằng với mạng lưới tình báo của Manh Nha thì chắc chắn có thể tra được việc Tiêu Hàn là người của các ông, các ông là manh mối lớn nhất, chẳng lẽ Manh Nha chưa từng đến hỏi chuyện các ông?"
Sắc mặt Delo trầm xuống, ông ta nhắm mắt, nói: "Đúng là bọn họ chưa bao giờ tiếp xúc với chúng tôi."
"Ông cảm thấy tôi sẽ tin tưởng vào việc đó à? Tổ chức tình báo của sáu nước sẽ tin à?" Hàn Tiêu thản nhiên nói: "Điểm đáng ngờ rất nhiều, tôi chỉ có thể cho rằng các người đang giúp Manh Nha tìm tội phạm được treo thưởng của bọn họ, thậm chí có khả năng tội phạm bị treo giải thưởng kia thật ra là người mà các người phái đi để giúp đỡ cho Manh Nha."
Delo nhíu mày: "Hoàn toàn không phải như vậy, trong chuyện này có ẩn tình khác."
"Tôi rất muốn nghe thử xem cái gọi là ẩn tình ở đây là gì."
Hàn Tiêu không hề sợ hãi, tư thái này khiến cho Delo nghiến răng nghiến lợi, vì đại cục, ông ta phải rũ sạch quan hệ với Manh Nha, hiện nay có nguy cơ xảy ra chiến tranh giữa sáu nước và Manh Nha, trong thời điểm mấu chốt thế này mà bị hiểu lầm thì Aumera sẽ rơi vào tình cảnh nguy hiểm mất.
Mặc dù Hàn Tiêu tới đây một mình nhưng Delo cũng không dám ra tay. Thực lực và thân phận của Hắc U Linh ở đó, anh nói là tới chào hỏi nhưng biết đâu còn có Mạng Ngầm bày mưu tính kế đằng sau, nếu giết anh thì sẽ trở thành kẻ địch với Mạng Ngầm, đã thế còn bị phán đoán là chắc chắn có cấu kết với Manh Nha.
Quan trọng chính là Hắc U Linh rất khó đoán, người của tổng bộ không chắc có thể xử lý được anh, không đáng để mạo hiểm.
Vậy là vào lúc này, Delo chỉ có thể chịu đựng thái độ phách lối của Hàn Tiêu. Trong lòng bực bội, ông ta trừng mắt nhìn Tiêu Kim, ông ta cảm thấy Tiêu Kim chính là nguồn cơn của mọi thứ, vậy nên ông ta đảo mắt, lớn tiếng nói: "Được rồi, Tiêu đầu lĩnh, cậu nói rõ mọi chuyện ra đi."
Tiêu Kim liếc nhìn sang Delo rồi mới quay lại, nói: "Tiêu Hải, nói đi."
Một chàng trai anh tuấn trẻ tuổi đứng ở phía sau Tiêu Kim bước ra, vẻ mặt hung ác nham hiểm.
Tiêu Hải là con trai cả và là đứa con ưu tú nhất của Tiêu Kim, chịu trách nhiệm quản lý một số công việc của phái họ Tiêu, là một nhân vật có thực quyền, Tiêu Kim bồi dưỡng hắn như người kế thừa.
Tiêu Hải thản nhiên đáp: "Vào hơn một năm trước, tôi hộ tống một đội xe vật tư, nửa đường gặp phải tập kích. Khi ấy Tiêu Hàn mất tích, tung tích không rõ, những việc sau này nó gặp phải thì tôi hoàn toàn không biết rõ."
Lúc này, một thủ lĩnh của phái liên minh phương Bắc lên tiếng: "Nói chi tiết hơn nữa đi, có vẻ như khách quý của chúng ta không tin tưởng lắm."
Tiêu Hải hừ lạnh một tiếng, nói: "Kẻ tập kích nhắm vào chúng tôi, Tiêu Hàn là em trai tôi, tôi để nó ăn mặc giống như mình, dùng nó làm mồi nhử hấp dẫn sự chú ý, vậy nên tôi mới có thể thuận lợi chạy thoát. Về sau, tôi mang theo bộ đội tới tìm kiếm một lượt nhưng không tìm được tung tích của nó."
Hàn Tiêu nhướn mày: "Vậy nên anh để em trai mình đi chịu chết thay, thế em trai anh có cam tâm tình nguyện không?"
"Anh nói xem." Tiêu Hải tỏ ra khó chịu.
Đám người xì xào bàn tán, đủ loại ánh mắt tập trung trên người Tiêu Hải.
Delo nói: "Chuyện chính là như vậy, chúng tôi có thể đưa ra nhiều chứng cứ hơn nữa, dù cho anh có tin hay không thì chúng tôi với Manh Nha hoàn toàn không có bất cứ quan hệ nào."
Hàn Tiêu gật đầu. Anh đã nhận được tin tức mà mình muốn: quá khứ của nguyên thân cùng với thái độ của người nhà.
Khi nhắc tới nguyên thân, người của phái họ Tiêu hoàn toàn thờ ơ, coi đó như một người xa lạ, đặc biệt là Tiêu Hải, hắn không hề áy náy một chút nào khi hại chết em trai mình, Tiêu Kim cũng không có gì bất mãn.
Tổng kết lại thì nguyên thân là một nhân vật không quan trọng gì, bà ngoại không thương, cậu không yêu, ai cũng coi như không khí.
"Cậu sống thảm thật đấy..." Hàn Tiêu lầm bầm.
Phía Aumera bỗng như sực tỉnh, đã bảo là nắm giữ quyền chủ động cơ mà, tại sao nãy giờ giống như Hắc U Linh đi hỏi tội vậy, đây là địa bàn của họ cơ mà, chẳng lẽ họ không có sĩ diện sao?