Vân Phi Dương đưa Lâm Chỉ Khê ra khỏi thành.
Ở phía xa, Tái Mẫu Đơn yên tĩnh đừng chờ.
Lâm Nhược Hiên vì cho tiểu nam nữ cơ hội đơn độc ở chung nên cũng không tiễn đưa, mà chỉ đứng trong thành, đưa mắt nhìn lên trời, cả người như già nua đi rất nhiều.
Hắn chỉ có một đứa con gái.
Mặc dù vừa mới nhận không bao lâu, mặc dù không làm tròn trách nhiệm của một người phụ thân, khiến nàng oán giận, nhưng ly biệt chung quy rất khổ, sẽ đau lòng.
Vân Phi Dương ngừng trước cửa thành.
Hắn ôn nhu nói:
- Băng Phong Cốc khẳng định rất lạnh, chú ý mang nhiều y phục giữ ấm, đừng bị cảm lạnh.
Lâm Chỉ Khê trầm mặc.
Vân Phi Dương tiếp tục nói:
- Tu luyện đừng quá khắc khổ, kết hợp khổ nhàn mới trọng yếu nhất.
Đối đãi nữ nhân mình thích, hắn tỉ mỉ chu đáo.
Nếu như đổi lại Mục Oanh hoặc Lương Âm, sớm đã cảm động muốn khóc, nhưng Lâm Chỉ Khê nắm giữ Băng Thanh Ngọc Khiết Thể hiếm thấy, trên mặt như bao trùm băng sơn lâu năm không thay đổi, tâm tình không có bất cứ ba động gì.
Nàng nhẹ nhàng lên tiếng.
- Ta đi đây.
Cảm động?
Chỉ có tự tâm Lâm Chỉ Khê rõ ràng.
Bóng lưng như tiên nữ thánh khiết dần dần đi xa.
Vân Phi Dương đột nhiên quát lớn:
- Lâm Chỉ Khê, nàng còn thiếu ta một lễ đính hôn, đừng quên!
Lâm Chỉ Khê hơi ngừng chân, nói:
- Chỉ cần ba năm sau, ngươi có thể chiến thắng ta.
Chiến thắng ngươi?
Chuyện này có khó gì?
Vân Phi Dương cười rộ lên.
Hắn hô tiếp.
- Nhớ kỹ, dù đi tới đâu, nàng cũng là nữ nhân của Vân Phi Dương ta!
Lâm Chỉ Khê không nói, theo sư tôn Tái Mẫu Đơn rời đi.
Ánh trời chiều chiếu rọi trên người nàng như phủ thêm một tầng y sa cao quý thánh khiết.
Lâm Chỉ Khê rời đi.
Vân Phi Dương cũng không ngăn cản. Bởi vì, bái nhập Mẫu Đơn Thánh Quân là một cơ duyên tạo hóa lớn đối với nàng.
Ba năm sau đính hôn, mình chờ được!
Ba.
Hầu Tam hiện thân, đánh vào ót hắn, nhếch miệng cười nói:
- Đồ nhi, chúng ta cũng nên xuất phát.
Vân Phi Dương ngạc nhiên nói:
- Đi đâu?
Hầu Tam nói:
- Dẫn ngươi đi địa phương nguy hiểm nhất, kinh lịch sinh tử ma luyện.
Vân Phi Dương sụp đổ nói:
- Ta còn có rất nhiều chuyện phải bận rộn, không bằng ngay tại Thiết Cốt Thành tu luyện đi.
Sắp tổ chức buổi đấu giá, Thiết Cốt Thành còn chưa đi vào quỹ đạo, hắn không thể đi.
Hầu Tam chân thành nói:
- Ba năm đảo mắt sẽ qua, ngươi không nỗ lực làm sao đánh bại Long Chấn Vũ, làm sao đối mặt thiên tài càng mạnh hơn!
Tuy nói như vậy, nhưng thực ra lão không muốn thua Tái Mẫu Đơn.
Vân Phi Dương nói:
- Còn có thiên tài mạnh hơn Long Chấn Vũ?
Hầu Tam lộ thần sắc nghiêm nghị, nói:
- Long Chấn Vũ chỉ là đệ nhất thiên tài Quận Quốc tôn sùng ra, đệ tử những lão bất tử đang ẩn cư dốc hết tâm huyết bồi dưỡng, mạnh bao nhiêu, ai biết được.
Vân Phi Dương trầm mặc.
Xem ra thiên tài Phàm Giới không ít, mình không thể chậm trễ thời gian, phải chăm chỉ tu luyện.
Sau khi đột phá Vũ Tông, tu vi Vân Phi Dương tiến triển chậm chạp.
Không phải hắn không nỗ lực, mà đến cảnh giới này, mỗi chút xíu đề bạt, đều dị thường gian nan, muốn bay vọt phẩm chất phải kinh lịch ma luyện tàn khốc hơn.
Theo Kiếm Đế đi lịch luyện, hiệu quả khẳng định rõ rệt.
- Như vậy đi.
Hầu Tam nói:
- Cho ngươi một tháng thời gian xử lý.
Vân Phi Dương gật gật đầu, đáp ứng.
- Được.
- Nàng cũng muốn đi?
Trong thư phòng, Vân Phi Dương vô cùng ngạc nhiên.
- Ừm.
Lương Âm nắm quyền, hạ quyết tâm nói:
- Ta muốn đi Hỏa Viêm Quận, nơi đó thích hợp ta tu luyện.
Từ khi giác tỉnh thần hồn, tu vi nàng đề bạt cực nhanh, giáo viên Đông Lăng học phủ không thể dạy bảo cái gì nữa.
Vân Phi Dương bái nhập Kiếm Đế, Đông Lăng Quận tiến vào thời kỳ hòa bình, thừa dịp thời gian này đi lịch luyện thật tốt, sau khi cường đại, lại đến phụ tá hắn.
- Một người?
Lương Âm gật đầu.
- Tốt thôi.
Vân Phi Dương thỏa hiệp.
Lương Âm là người giác tỉnh thần hồn, cơ duyên không thể yếu hơn Lâm Chỉ Khê, muốn chân chính trưởng thành, cần dựa vào chính mình.
- Tuy nhiên…
Hắn chân thành nói:
- Chờ buổi đấu giá kết thúc mới có thể đi.
Lương Âm mờ mịt hỏi.
- Vì cái gì?
Vân Phi Dương đi tới nắm tay nàng, nói:
- Về Địa Sơn
Lương Âm ngạc nhiên, chợt hốc mắt ướt át, hỏi lại.
- Lương Âm ta còn xứng với ngươi sao?
Thân phận đệ tử Tứ Hải Kiếm Đế này khiến nàng áp lực thật lớn, xuất ngoại tu luyện, cũng để cho mình càng mạnh hơn. Trong ba năm, không thể bị hắn bỏ lại quá xa!
- Nha đầu ngốc.
Vân Phi Dương ôm nàng vào ngực, nói:
- Ta đã nói, nàng là nữ nhân ta.
Tâm lý lại lần nữa bổ sung:
- Các ngươi đều là nữ nhân ta!
Lương Âm dựa vào ngực, nức nở nói:
- Nói lời phải giữ lời.
Sáu ngày sau.
Đấu giá Vũ Sư Đan rốt cục cử hành đúng hạn, phòng đấu giá Vân gia kín người hết chỗ, đại sảnh không còn khoảng không đặt chân.
Võ Giả tuôn vào thành tới 10 vạn, có thể đi vào bán đấu giá, chỉ có năm sáu trăm người, bọn họ toàn là những bá chủ từ các thành trì quận quốc.
Đương nhiên.
Vũ Sư Đan chỉ có mười khỏa, muốn thu hoạch được, tất nhiên là một trận đấu tranh gió tanh mưa máu.
Các đại gia tộc đã sớm mang đủ tiền tài, vì đan dược có thể giúp hậu bối đột phá Vũ Sư tuyệt không mềm tay!
Ông!
Trên không Thiết Cốt Thành, hiện ra một cự đại màn sáng, tình huống sàn bán đấu giá được hình chiếu phản xuất ra ngoài theo thời gian thực.
Vân Phi Dương vì võ giả không thể đi vào bán đấu giá chuẩn bị một màn này.
Quả nhiên.
Võ Giả ảo não không tiến vào được đưa mắt nhìn lại.
Thực ra, rất nhiều tán tu rõ ràng, bọn hắn so tiền với các gia tộc tiền tài hùng hậu ra cũng như châu chấu đá xe, dù mình có thể vào cũng chỉ có thể xem náo nhiệt.
Có trận pháp màn sáng xuất hiện, ở bên trong cùng ở bên ngoài cũng đều như nhau.
Trong đại sảnh.
Tương Cần chầm chậm đi đến bàn đấu giá.
Đại sảnh nguyên bản ồn ào, sau khi chủ trì lên đài dần dần yên tĩnh lại.
Trong sương phòng tối cao quy cách, Vân Phi Dương ngồi trên ghế, bắt chéo hai chân, khóe miệng lộ mỉm cười.
Hầu Tam ngồi bên cạnh.
Vốn hắn không muốn tới, nhưng tên đồ đệ này lại nói, không có người đi trấn tràng, thì đơn phương giải trừ quan hệ thầy trò.
Đường đường Kiếm Đế lại bị uy hiếp, cuối cùng phải thỏa hiệp!
Giờ phút này.
Trong lòng của hắn sụp đổ nghĩ:
- Ta rốt cuộc thu đồ đệ hay thu đại gia đây?
Xuân Lan cùng Thu Cúc phụ trách hầu hạ, hô hấp đều dừng lại.
Lão đầu ngồi bên cạnh chính là Kiếm Đế trong truyền thuyết, siêu cấp cường giả Vạn Thế Đại Lục, mình vậy mà cách hắn gần như vậy!
- Xuân Lan.
Vân Phi Dương cười nói:
- Ngươi đoán xem, viên Vũ Sư Đan thứ nhất sẽ đập vào bao nhiêu.
- A?
Xuân Lan khẩn trương nhưng vẫn lấy hết dũng khí, nói:
- Công tử, nô tỳ đoán viên thứ nhất hẳn có thể hơn một ngàn vạn đi.
- Ngươi thì sao?
Vân Phi Dương nhìn về phía Thu Cúc.
Thu Cúc cũng khẩn trương nói.
- Nô tỳ cũng đoán, ít nhất cũng ngàn vạn.
- Nhiều như vậy?
Vân Phi Dương có chút ngoài ý muốn.
- Cắt.
Hầu Tam thản nhiên nói:
- Đồ nhi, Vũ Đồ đề bạt Vũ Sư, đối với hậu bối thiên tài các đại gia tộc, tương đương với việc tiếc kiệm nhiều năm, rồi tu luyện thêm được một vài năm nữa thì có cơ hợi đột phá cảnh giới cao hơn!