Vạn tên Ma Linh lấy tư thế quét ngang mạt sát toàn bộ hơn sáu vạn địch quân, tốc độ quá nhanh để binh lính Vân Tiêu Thành khiếp sợ không thôi.
Hạ Lan Phi lại có chút thất vọng.
Nguyên lai, binh lính nhân loại yếu ớt như vậy, đừng nói để tộc nhân Trà bộ lạc đã qua huấn luyện xuất thủ, tùy ý chọn một tiểu bộ lạc nào cũng có thể tuỳ tiện giải quyết bọn hắn.
- Bọn họ chỉ là tiểu tốt.
Vân Phi Dương nhìn vào sơn đạo có mười tên Vũ Vương đang lần lượt bay ra, cười nói:
- Những tên này mới là đối thủ chân chính.
- Ồ?
Hạ Lan Phi giương đôi mắt đẹp nhìn lại, nói:
- Những tên này bay được hẳn là cường giả Vũ Vương cấp trong lời của chàng?
- Không sai.
- Có muốn ta giải quyết hết chúng không?
- Không cần.
Vân Phi Dương khẽ động Linh Niệm gọi huynh đệ Tát Mạn ra, nói:
- Mấy con ruồi đang bay loạn trên trời đó giao cho các ngươi.
- Tuân mệnh!
Tát Mạn và Tát Bỉ chầm chậm bay lên.
Vân Phi Dương cùng bọn hắn giao lưu bằng ngôn ngữ Ma Linh Tộc, bọn người Quan Trường Thắng nghe không hiểu, nhưng nhìn ra hai tên gia hỏa đang bay lên kia tuyệt đối là cường giả Vũ Vương!
Mà.
Hai người đối mặt mười tên?
"Hô —— "
Đột nhiên, hai cỗ khí tức âm u khủng bố cuốn tới để sắc mặt Quan Trường Thắng và binh lính đại biến, Ma khí bạo phát sẽ ảnh hưởng ở một mức độ nào đó đối với nhân loại.
"Oanh!"
Tiếng vang dập dờn bên ngoài Vân Tiêu Thành, một tên Vũ Vương sau cùng của địch quân uể oải ngã xuống.
Trong khoảng thời gian ngắn.
Mười Vũ Vương đều chết trong tay huynh đệ Tát Mạn, toàn bộ quá trình quả thực quá đơn giản.
Binh lính Vân Tiêu Thành như ngừng thở thầm nghĩ, Vân thành chủ tìm đâu được đám cao thủ này, quả thực quá bưu hãn!
"Xoát!"
Tát Mạn và Tát Bỉ hạ xuống.
Hạ Lan Phi cười nói:
- Những Vũ Vương nhân loại này so với Linh Vương Ma Linh Tộc chúng ta hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Vân Phi Dương cười nói:
- Những người này chỉ là tiểu nhân vật, phía trên còn có tồn tại Hoàng Cấp, Thánh cấp.
Vân Phi Dương an trí Tát Mạn thống lĩnh 10 ngàn Ma Linh ở lại trấn thủ Vân Tiêu Thành, còn hắn thì tiến về Đằng Ưng Thành.
- Califonia, alibaba, xa qua ni khạp…cạp cạp…
Tát Mạn đứng trên thành lâu dùng tiếng Ma Linh Tộc chào hỏi Quan Trường Thắng, bất quá, nụ cười của hắn có chút dữ tợn.
" "
Quan Trường Thắng bảo trì khoảng cách nhất định với tên này, tâm lý có chút sụp đổ.
Thành chủ đại nhân làm sao nói đi là đi, cũng không nói một câu, những quái vật này đến cùng là thứ gì.
Rời khỏi mảnh đất thí luyện, địch ý trời sinh của Ma Linh Tộc đối với nhân loại đã bị hóa giải, 10 ngàn Ma Linh đóng tại nội thành chung sống an bình cùng binh lính nhân loại.
Đương nhiên.
Cho dù có địch ý.
Ma Linh cũng sẽ không ra tay, bởi vì Vân Phi Dương trước khi đi đã phân phó, không được công kích nhân loại, mà Tát Mạn và tộc nhân Tát bộ lạc đối với hắn thì tuyệt đối nói gì nghe nấy.
Đằng Ưng Thành.
Gia Cát Cẩm đứng trên thành lâu, hai đầu lông mày lộ vẻ bất đắc dĩ, bởi vì đại quân các quận liên minh đã đến.
Căn cứ theo tình báo.
Địch quân ba ngày sau mới chạy đến.
Hiện giờ đến nhanh như vậy chắc là vì Quỷ Mưu Tư Mã Kiên hẳn cố ý thả chậm tốc độ hành quân để cho thám tử phe mình phán đoán sai thời gian.
Trên khoảng không ngoài thành.
Gần trăm tên Vũ Vương đến từ các đại thế lực đang đứng đó để trợ trận, tạo áp lực cho Đông Lăng Quận.
Nói thật.
Trăm tên Vũ Vương treo lơ lửng giữa trời.
Hình ảnh này thật rung động.
Trên cổng thành, La Mục và bọn người Vân Lịch, lộ ra thần sắc ngưng trọng dị thường.
"Hừ."
Chu Thiên Tề đứng trước nhất, trong lòng cười lạnh thầm nói:
- Lần này, ta xem Gia Cát Cẩm ngươi làm sao thủ thành!
Vũ Vương chỉ hù dọa.
Lần công kích thứ sáu này, hắn lôi kéo không ít cường giả từ cao tinh thành, dù Vũ Tông hay Vũ Sư, đều nhiều hơn gấp máy lần lần thứ năm.
"Xoát!"
Nhưng vào lúc này, hư không vặn vẹo, chỉ thấy một lão giả tóc trắng xuất hiện.
Hắn đứng giữa không trung, quét mắt nhìn đám người Gia Cát Cẩm trên cổng thành một vòng, nói:
- Một tiểu thành đánh năm lần mà vẫn chưa chiếm được, thật mất mặt.
Sắc mặt La Mục và
Có thể đột nhiên xuất hiện trong hư không, hiển nhiên lão đầu này là cường giả Vũ Hoàng!
- Tô tiền bối!
Chu Thiên Tề vội vàng bay lên, cung kính chào hỏi.
Lão giả tên Tô Hành Lập, đến từ Tô gia Cửu tinh thành, mục quang hắn lãnh lệ nói:
- Đáng tiếc, Vân Phi Dương đã chết, nếu không, mối thù tôn nhi của ta sẽ do ta tự mình báo!
Cháu trai hắn là Tô Ngao, tại thiên tài thi đấu bài danh tám mươi chín Quán Quân Bảng, vòng thứ hai bị Vân Phi Dương dùng kiếm đánh thương tích đầy mình, bây giờ đi qua gần một năm mới vừa khôi phục, cảnh giới tụt dốc nghiêm trọng.
Tô Hành Lập bế quan ra ngoài.
Sau khi biết được giận dữ không thôi.
Nhưng cũng bất đắc dĩ, khi đó Vân Phi Dương đã tiến vào mảnh đất thí luyện, nếu không, đã sớm đi vào Đông Lăng Quận, báo mối thù tôn nhi bị ngược.
Chu Thiên Tề vui cười nói:
- Tô tiền bối xin yên tâm, lần này vãn bối sẽ công phá quận quốc của Vân Phi Dương, vì ngài xuất ngụm ác khí!
- Ừm.
Tô Hành Lập hài lòng gật đầu.
Chu Thiên Tề cười cười, chợt nhìn về phía thành lâu, lạnh lùng quát:
- Gia Cát Cẩm, ngươi nếu thức thời mau đầu hàng. Nếu không, một khi liên quân ta phá được thành, chắc chắn huyết tẩy Đông Lăng, Thiên Vũ hai quận!
"Phi."
La Mục phun một bãi nước miếng.
Lời này hắn đã nghe sáu lần, nghe đến phát chán.
- Đừng nói nhảm.
Tô Hành Lập thản nhiên nói:
- Nhanh công thành đi.
Chu Thiên Tề vội vàng rơi xuống đất, vung tay lên, quát:
- Toàn quân nghe lệnh!
"Xoát!"
Mấy chục vạn đại quân đang chờ xuất phát.
Bên cạnh, hàng trăm máy ném Tinh hạch đã được chuẩn bị xong, chỉ cần ra lệnh một tiếng sẽ tiến hành oanh kích mãnh liệt.
- Tấn…
Chu Thiên Tề rốt cục ra lệnh.
Bất quá.
Mới nói ra một chữ đã im bặt.
Bởi vì trên cổng thành đối diện, không gian đột nhiên vặn vẹo, chợt nhìn thấy một bóng người đi ra từ bên trong, mục quang hắn lãnh lệ quát to:
- Người nào tiến lên, chỉ có đường chết!
Tám chữ.
Ẩn chứa Hoàng giả khí tức vang dội tại toàn bộ Đằng Ưng Thành.
Thần sắc trăm tên Vũ Vương bên phía địch nhân biến đổi.
Bọn họ cảm giác được tu vi người đến khẳng định là Hoàng Cấp, nhưng thấu phát khí tức có chút âm u, quỷ dị.
Nhưng.
Khi đám người thấy rõ hình dáng người kia, từng tên như bị sét đánh, thần sắc ngốc trệ đứng tại chỗ.
Chu Thiên Tề cũng trừng to mắt, chữ Công vẫn bị kẹt trong miệng, thủy chung không nói ra lời.
Vân Phi Dương xuất hiện trên không bọn người Gia Cát Cẩm, cho nên bọn họ cũng không phát hiện trước tiên.
Bất quá.
Khi tám chữ kia vang lên, thanh âm quen thuộc truyền vào tai, bọn họ sớm đã ngốc trệ, phảng phất như một pho tượng đá, không thể động đậy.
"Đạp."
Vân Phi Dương nhẹ nhàng rơi trên thành lầu, đưa lưng về phía mọi người, nói khẽ:
- Ta đã trở về.
Bốn chữ đơn giản như ẩn chứa lực lượng nào đó khiến cho Gia Cát Cẩm đang căng cứng tinh thần nhất thời thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Diệp Nam Tu, Hắc Mao, Khúc Vãn Ca nhìn bóng lưng quen thuộc trước mặt, cảm thụ được khí thế cường đại mà cuồng ngạo, cái mũi chua chua, nước mắt bắt đầu rơi xuống.
La Mục và Vân Lịch thì nhếch miệng cười rộ lên.
Tên này trở về.
Hắn không chết, quả nhiên không chết!!