Đàn ông không dễ rơi lệ chỉ chưa đến chỗ thương tâm.
Diệp Nam Tu cùng đám Hắc Mao khóc ra nước mắt. Đương nhiên, đây không phải thương tâm mà vui đến phát khóc.
Phi Dương ca không chết!
Hắn còn sống!
Một khắc khi Vân Phi Dương tiến vào mảnh đất thí luyện tháng thứ ba, truyền tống trận đóng lại, gần như tất cả mọi người đã nhận định đệ nhất thiên tài Vạn Thế Đại Lục đã chết.
Trong 5 lần giao chiến trước, địch quân lấy việc Vân Phi Dương chết ra để đánh tan nội tâm của binh lính thủ thành.
Khi đó, rất nhiều binh sĩ dao động.
Theo thời gian trôi qua, đám người dần dần ý thức được, có lẽ Thành chủ đại nhân đã vẫn lạc.
Người bị dao động ngày càng nhiều.
Bất quá.
Diệp Nam Tu và bọn Hắc Mao thủy chung kiên trì niềm tin, bởi vì bọn họ tin tưởng có một ngày, Phi Dương ca sẽ xuất hiện trước mặt mình!
Vào hôm nay, tháng thứ chín từ khi Vân Phi Dương tiến vào mảnh đất thí luyện, hắn rốt cục xuất hiện.
Mà khí thế không kém Vũ Hoàng đứng phía trước để bọn hắn đột nhiên dâng lên một cảm giác an toàn trước đó chưa từng có.
Trở về.
Phi Dương ca quen thuộc, kiệt ngao bất thuần của họ!
Nghe tiếng khóc của bọn người Diệp Nam Tu, Vân Phi Dương nhíu mày, lãnh đạm hỏi:
- Bọn họ ăn hiếp các ngươi?
Ba người Diệp Nam Tu lau nước mắt, giận dữ hét:
- Đúng!
- Đúng!
Trên cổng thành, mấy vạn binh lính cùng gầm thét.
Bọn họ bị liên minh các quận khi dễ chín tháng, trái tim đè ép lửa giận, sau khi Thành chủ đại nhân xuất hiện, triệt để bạo phát.
Tròng mắt Vân Phi Dương trở nên âm u.
Đó là Ma khí bạo phát cũng là lửa giận đang thiêu đốt, hắn nhìn về phía địch quân, lạnh lùng nói:
- Ta giúp các ngươi báo thù.
Đang khi nói chuyện.
Ma khí hừng hực, phảng phất như muốn phun ra ngoài.
- Ánh mắt thật đáng sợ!
Tô Hành Lập âm thầm giật mình.
Làm một tên Vũ Hoàng, hắn nháy mắt phán định tu vi người này mạnh mẽ, khí tức rất không tầm thường, rất có thể tu luyện ma công nào đó!
- Tiền…tiền…tiền…bối!
Chu Thiên Tề chỉ Vân Phi Dương, tròng mắt trừng muốn rớt ra ngoài, hoảng sợ nói:
- Hắn…hắn là Vân Phi Dương!
Trăm tên Vũ Vương đang treo lơ lửng giữa trời cũng lộ vẻ hoảng sợ giống như gặp quỷ.
Đạt tới Vương cấp không phải người bình thường, bọn họ không cho rằng Vân Phi Dương là quỷ.
Tô Hành Lập cả kinh nói:
- Hắn là người thương tổn tôn nhi ta - Vân Phi Dương? Không phải đi mảnh đất thí luyện rồi sao?
Mấy ngàn năm nay.
Mảnh đất thí luyện đã trở thành Đại Hung Chi Địa của Vạn Thế Đại Lục.
Người bình thường tiến vào không chết cũng điên.
Vân Phi Dương còn sống trở về, mà còn có thể bảo trì thanh tỉnh, để cường giả Vũ Hoàng như hắn có chút ngây người.
- Lão gia hỏa!
Vân Phi Dương bước ra một bước, hư không dậm chân mà đến, lạnh lùng nói:
- Nơi này không có chuyện của ngươi, không muốn chết thì mau cút.
Lời này rất ngông cuồng.
Nhưng đám người Diệp Nam Tu lại cảm thấy rất bình thường!
Chu Thiên Tề đại hỉ.
Vân Phi Dương còn sống trở về, khí thế càng kinh khủng hơn so với dĩ vãng, để hắn nhất thời không biết làm sao, bây giờ tốt rồi, vừa lên tiếng đã bất kính với cường giả Vũ Hoàng, thật không muốn sống nữa.
Quả nhiên.
Tô Hành Lập cả giận quát.
- Hậu bối nho nhỏ quá ngông cuồng, thật cho rằng có Tứ Hải Kiếm Đế làm chỗ dựa thì muốn làm gì thì làm à?
- Hậu bối?
Vân Phi Dương cười rộ lên.
"Hưu —— "
Đột nhiên, hắn xuất hiện trước người Chu Thiên Tề, đại thủ nắm tới, nhìn như hời hợt nhưng lại tinh chuẩn đặt trên cổ đối phương.
- Năm đó để ngươi chạy, bản Thành chủ đành tha cho ngươi, chưa từng nghĩ đến việc ngươi còn dám tới đánh Đông Lăng Quận ta, muốn chết!
- Ngươi…
Chu Thiên Tề hoảng sợ.
Khí thế Vân Phi Dương rất mạnh, cảnh giới khẳng định đề cao, hắn đoán được nhưng sẽ không nghĩ tới mình trước mặt đối phương lại yếu như thế.
Thật giống như một con gà đối mặt với một đầu đại bàng, hoàn toàn không có lực phản kháng.
Hơn một năm trước.
Chu Thiên Tề Vũ Vương đỉnh phong phối hợp với một vài Vũ Vương trong tộc thi triển cấm thuật, còn có mấy thành phần thắng.
Bây giờ Vân Phi Dương muốn bóp chết hắn thì giống như bóp chết một con kiến, rất đơn giản.
Trong khoảng thời gian ngắn.
Chênh lệch kéo ra quá
Chu Thiên Tề nhanh khóc, nếu như hắn biết Vân Phi Dương còn có thể trở về từ mảnh đất thí luyện, tuyệt đối không dám đánh Đông Lăng Quận.
Đáng tiếc.
Không có nếu như.
Sự việc phát triển đến một bước này, Vân Phi Dương tuyệt không để đám lão đại liên minh các quận còn sống.
- Nhớ kỹ.
Tay hắn dần tăng lực kình, lạnh lùng nói:
- Nếu có kiếp sau cũng đừng chọc Vân Phi Dương ta.
- Không…
Chu Thiên Tề cảm giác được khí tức tử vong, hắn hoảng sợ quát:
- Tô Tô tiền bối, cứu ta…
"Răng rắc."
Một tiếng vang giòn truyền đến.
Thành chủ Chu Vũ Quận, chỉ một bước nữa đã đến Vũ Hoàng - Chu Thiên Tề bị bóp nát cổ, tư duy dần dần sụp đổ.
Nói thật.
Tên này có chút bi kịch.
Lâm Nhược Hiên năm đó thiểm điện tấn công Lam Ngọc Thành khôi phục đất đai vốn không có chuyện gì động đến hắn.
Hết lần này tới lần khác ỷ vào cao tinh thành cùng lực lượng quân sự mạnh mẽ không để Đông Lăng Quận vào mắt, liên hợp liên minh các quận khởi xướng tiến công, cuối cùng kết thù kết oán với Vân Phi Dương.
Không hảo hảo ở nhà chơi với con cháu lại chạy ra ngoài trang bức, đành chịu thôi, chọc ai đi chọc main.
Đây cũng là giáo huấn khắc cốt ghi tâm, tin rằng Chu Thiên Tề trước khi chết cũng đang suy nghĩ, nếu có kiếp sau tuyệt không động đến tên này!
Một cao thủ lúc nào cũng có thể bước vào hàng cường giả Vũ Hoàng bị Vân Phi Dương mạt sát nhẹ nhàng khiến thần sắc trăm tên Vũ Vương địch quân đại biến.
Tên này quá mạnh, hoàn toàn siêu việt Vương cấp!
Tô Hành Lập trở nên ngưng trọng, hắn cũng giết được một tên Vũ Vương đỉnh phong, nhưng tuyệt không hời hợt như thế.
- Phi Dương ca!
Diệp Nam Tu và bọn người Hắc Mao hưng phấn không thôi.
Từ khi tiến vào Quý Thủy Đường, Vân Phi Dương mỗi lần ra ngoài trở về, thực lực đều tăng mạnh, lần này trở về từ mảnh đất thí luyện vẫn như thế!
- Tên này…
Nội tâm La Mục và Vân Lịch sụp đổ.
Chín tháng, hai người cũng một mực tu luyện, bây giờ rốt cục ý thức được tên kia quá yêu nghiệt, mình không đuổi kịp tốc độ của hắn.
Đối với sự cường hãn của Vân Phi Dương.
Gia Cát Cẩm cũng không kinh ngạc, dưới cái nhìn của nàng, tên này dù sao cũng từng là Thần Chủ Thần Giới, thực lực tăng nhanh cũng bình thường.
"Xoát!"
"Oanh!"
Vân Phi Dương ném thi thể Chu Thiên Tề xuống, từng bước một đi tới, khóe miệng lộ ra mỉm cười âm u, nói:
- Lão gia hỏa, thời gian bản Thành chủ cho ngươi xéo đã hết!
"Hô —— "
Khi nói chuyện, quyền đầu hiện ra từng đoàn từng đoàn hỏa diễm u ám khiến xung quanh nháy mắt trở nên âm u và nóng rực.
- Cho nên!
Vân Phi Dương phóng ra một bước, quyền đầu mang theo Địa Hỏa khủng bố phảng phất như Hỏa Long gào thét đánh phía Tô Hành Lập:
- Ngươi không có cơ hội cút nữa!
Trong chớp mắt quyền ra.
Không gian bốn phía như không thể chịu đựng được sức nóng cùng lực kình ăn mòn mà bắt đầu vặn vẹo!
La Mục và Vân Lịch lộ vẻ mặt nghiêm túc.
Trái tim Diệp Nam Tu và bọn người Hắc Mao cũng tăng tốc, bởi vì Phi Dương ca dám công kích cường giả Hoàng Cấp, điều này không phải Vũ Vương có thể làm được!