Chuyện Lục Hàm Chi cải tử hoàn sinh cho người đã chết truyền ầm ĩ khắp kinh thành.
Từ đó, cậu nhận được một danh hiệu: Diệu Thủ(*) thần y.
(*)Bàn tay thần kỳ
Sở dĩ gọi là Diệu Thủ là bởi vì trong kinh đã có một Lâm thần y.
Lâm thần y, Lục Diệu Thủ được xưng danh là “kinh thành song tuyệt”.
ngôn tình tổng tài
Có người lại còn nói rằng y thuật của Lục Hàm Chi đã có thể so sánh với thần y Lạc Hàn Y.
Sự cảm kích của nhà Tả tướng Lâm đại nhân với Lục Hàm Chi có thể nói là còn sâu hơn biển.
Chưa nói đến hai đứa cháu của bọn họ, chỉ riêng việc nếu như Tiểu Lâm phu nhân chết, nửa đời sau của Lâm công tử cũng coi như bị hủy.
Có người cũng si tình như Lục Húc Chi vậy.
Trong cốt truyện gốc, Sở Vương chết trong đại lao, Lục Húc Chi mang theo tình yêu với Sở Vương sống như một cái xác không hồn suốt đời.
Hắn nói đã đồng ý với Sở Vương sẽ không tự sát, cũng nói thân thể tóc da là cha mẹ ban cho, không thể làm tổn hại.
Nhưng linh hồn trong thể xác kia đã sớm đi theo hắn ta.
Nhà họ Lục cũng rất buồn rầu, bởi chẳng những phủ An Vương bị người của nhà họ Lâm đạp nát ngưỡng cửa mà cửa nhà họ Lục cũng chẳng khác gì.
Lâm phu nhân và Lâm tướng tự xách mấy cái rương lớn đến nhà họ Lục tặng quà.
Mặc dù biết rõ nhà họ Lục cũng không thiếu thứ gì, nhưng bọn họ cứ không nhịn được muốn tặng.
Phải biết rằng Lâm công tử là con trai độc nhất của Lâm phủ.
Bọn họ nghĩ tới việc suýt chút là nhà họ Lâm đã tuyệt hậu nên lòng cảm kích đối với Lục Hàm Chi càng lúc càng lớn.
Trong kinh thành, thanh danh của Lục Hàm Chi vang dội, ngay cả cửa cậu cũng không dám ra.
Vừa ra khỏi cửa đã bị người ta vây lại chỉ trỏ, tuy rằng tất cả mọi người đều có thiện ý, nhưng việc này vẫn rất ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường của cậu.
Cậu cảm thấy mình bây giờ cứ như idol của thế kỷ 21, bị fan vây đuổi chặn đường, khiến cậu cực kỳ hoài niệm sắc mặt của những người kia khi mình vừa mới xuyên tới.
Sao các người không có liêm sỉ như vậy chứ? Không phải nên làm việc nghĩa không chùn bước mà tiếp tục khinh bỉ ta sao?
Lục Hàm Chi đau đầu đành phải trốn trong phủ An Vương không ra khỏi cửa, nhưng chuyện đau đầu hơn lại xuất hiện.
Lâm thần y cứ như dính ở phía sau mông cậu, cái đuôi nhỏ của cậu từ nhị tẩu đổi thành Lâm Trùng Vân.
Cứ thử nghĩ xem, một người đàn ông mặt không đổi sắc, trầm mặc ít nói, suốt ngày đi theo sau mông ngươi giống hệt Bạch Vô Thường, ai chịu cho được?
Lục Hàm Chi có ý đồ cắt đuôi hắn, ai ngờ tên lưu manh này khinh công rất được, vài bước đã đuổi theo.
Vì thế A Thiền và A Xu mấy ngày nay thường nhìn thấy cảnh tượng Lục Hàm Chi đi phía trước, Lâm Trùng Vân đuổi theo phía sau.
Lục Hàm Chi quay lại, Lâm Trùng Vân cũng quay lại.
Lục Hàm Chi đi một vòng quanh hồ hoa, Lâm Trùng Vân cũng đi vòng một vòng.
Ánh mắt A Xu và A Thiền cứ dõi theo hai người, từ bên này vòng sang bên kia rồi lại từ bên kia vòng sang bên này.
Cho đến khi Lục Hàm Chi mạnh mẽ quay đầu lại, giận dữ quát to: “Aaa huynh đủ chưa?”
Lâm Trùng Vân không cẩn thận đụng phải Lục Hàm Chi.
Hắn che mũi mình, lùi về phía sau một bước.
Cảnh tượng này chọc cười hai đứa trẻ ngồi xem náo nhiệt, A Xu và A Thiền vỗ tay cười.
Tiểu Lục Tử bên cạnh có chút bất lực, luôn cảm thấy tiểu Vương gia không được thông minh lắm.
Lâm thần y rốt cục mở miệng, nói: “Cái kia… Xin Lục huynh chỉ điểm đôi chút!”
Lục Hàm Chi nói: “Chỉ cái lông gì! Huynh bảo ta chỉ cái gì đây?”
Lâm thần y nói: “Ta đã xem cho Tiểu Lâm phu nhân, lúc đó nàng ấy thật sự đã tắt thở, vô phương cứu chữa.
Nhưng sao Lục huynh lại có thể cứu nàng ấy? Còn giúp nàng ấy bình an sinh con nữa?”
Lục Hàm Chi thầm nghĩ, phương diện này liên quan đến huyền học, ta nói thì huynh có thể hiểu sao? Nhưng Lâm thần y quá cố chấp.
Rốt cục cậu cũng biết vì sao Lâm Trùng Vân có thể trở thành thần y, còn Lục Hàm Chi cậu chỉ có thể dựa vào bàn tay vàng mà nằm thắng.
Lục Hàm Chi khẽ thở dài, không biết nên trả lời Lâm thần y như thế nào.
Nhưng đối phương đã quấn lấy cậu ba ngày, cậu cảm thấy nếu như mình không nhả ra cách chữa thì trăm phần trăm là hắn sẽ còn quấn tiếp.
Không còn cách nào khác, Lục Hàm Chi đành phải nói: “Cái đó… Trùng Vân huynh, huynh bình tĩnh một chút.
Ta đi lấy dụng cụ chữa bệnh cho huynh xem được không?”
Lâm Trùng Vân gật đầu, cuối cùng cũng dừng bước, không đi theo Lục Hàm Chi nữa.
Lục Hàm Chi trở về phòng, vô cùng đau đầu mà hỏi hệ thống: “Những thứ đồ dùng phẫu thuật này có thể cho vị Lâm thần y kia nhìn được không?”
Hệ thống đáp: [Có thể.]
Lục Hàm Chi lấy hộp y tế dùng để phẫu thuật từ trong không gian của hệ thống ra.
Hệ thống rất có tâm, vẻ ngoài hộp y tế cổ kính, bên trong bày các loại dụng cụ phẫu thuật.
Có dụng cụ nạo tử c ung, kìm, móc, kéo, nhíp… các loại, một chai cồn dùng để khử trùng và cuộn chỉ ruột dê dùng để khâu vết mổ.
Còn có một số thứ linh tinh vụn vặt khác dùng để hỗ trợ phẫu thuật.
Lục Hàm Chi đã vứt hết những loại rác y tế đã từng dùng, số còn lại đều là những nguyên vật liệu có thể tìm được trong thời đại này.
Chỉ có mỗi thuốc kháng sinh quan trọng nhất sau phẫu thuật thì lại không thể cho Lâm thần y xem, dù sao cậu không biết cách chế tạo ra nó.
Sở dĩ cậu quyết định đưa những thứ này cho Lâm Trùng Vân, một là vì bị hắn làm phiền đến phát sợ, hai là đưa những thứ này cho hắn thì cũng có thể trợ giúp cho y học.
Nếu có thể để phương pháp phẫu thuật được xuất hiện sớm, chẳng phải tuổi thọ của nhân loại cũng có thể được kéo dài ư?
Dù có thực hiện được không thì đưa cho Lâm thần y xem cũng sẽ không thiệt được.
Lục Hàm Chi mang hòm thuốc ra, hai đứa trẻ cũng chạy tới xem.
Lục Hàm Chi bảo Tiểu Lục Tử trông chừng A Thiền, không cho bé cầm những thứ sắc bén này.
Mắt Lâm thần y sáng lên khi nhìn thấy những vật này, trên mặt hắn xuất hiện sự cuồng nhiệt có một không hai.
Lục Hàm Chi nói: “Dao phẫu thuật sắc bén, huynh cẩn thận một chút.”
Lâm thần y cầm lấy một cái kéo bạc nhỏ, hỏi: “Đây… chính là thứ huynh dùng để cứu Lâm phu nhân?”
Lục Hàm Chi gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Lâm thần y lại cầm lấy một con dao phẫu thuật sắc bén, hỏi: “Nhưng… những thứ này không phải đều là hung khí giết người sao?”
Lục Hàm Chi đáp: “Cũng là lợi khí cứu người.”
Ánh mắt Lâm thần y tràn đầy khát khao, hắn hỏi: “Lục huynh là dùng vật này mổ bụng phụ nhân,