Nhìn cái móng heo lớn đã bị cắn, lLục Hàm Chi bối rối mất một lúc.
Hồi trước lúc bịa chuyện ấy, chưa bao giờ cậu nghĩ ngày này sẽ đến với mình.
Quả nhiên đàn ông toàn là đồ đểu, không chỉ đểu mà còn hay thù dai.
Cậu ngước nhìn sai dịch ở cửa, người nọ đang ngượng ngùng cười với cậu.
Lục Hàm Chi hỏi: “Lúc đưa nó cho ngươi… Vương gia có nói gì không?”
Sai dịch đáp: “Thưa, Vương gia nói “ăn thì không ăn được, vậy thì cứ đưa qua để Vương phi xem cho biết”.”
Lục Hàm Chi: “…”
Á à, đmm…
Vũ Văn Mân, sao ngài lại vậy chứ?
Có phải con người không thế?
Trước đây ngài có bao giờ hẹp hòi như thế đâu?!
Lục Hàm Chi thở dài, thôi vậy!
Cậu nói với sai dịch: “Vậy thì giúp ta chuyển lời tới Vương gia rằng ta đã nhận được đồ rồi, nhất định sẽ gìn giữ đến khi ngài ấy trở về, tối đến ta sẽ ôm nó vào lòng ngủ, tưởng tượng rằng Vương gia đang ở ngay bên cạnh ta.”
Sai dịch đỏ mặt tía tai, lời đồn bảo An Vương và An Vương phi mặn nồng thắm thiết, bây giờ xem ra quả nhiên là thật.
Lục Hàm Chi bọc cái móng giò to bự vào trong giấy dầu, định đặt nó chỗ cửa sổ để hong khô.
Cậu vừa đặt đồ lên bậu cửa vừa nói: “Có ma nào tặng quà đính ước kiểu này không, muốn cất giữ cũng chả được.”
Vũ Văn Mân đang ở biên giới xa xôi bỗng hắt hơi một cái.
Hắn xoa mũi, cứ có cảm giác Vương phi lại đang nói xấu mình.
So với Lục Hàm Chi có đường công danh rộng mở, Tô Uyển Ngưng có thể nói là cực kỳ nôn nóng.
Nàng ta bị gọi vào cung, còn bị Thái Hậu khiển trách trước mặt mọi người.
Nguyên văn lời của Thái Hậu là: may mà nàng ta có một người anh họ tốt có y thuật cao siêu.
Nếu không có Lục Hàm Chi đỡ đẻ thành công hai đứa nhỏ sinh đôi, danh hiệu trắc phi Thái Tử của nàng ta chắc chắn sẽ bị tước bỏ.
Tuy nhiên phạt thì vẫn phải phạt, nàng ta bị phạt phải trả lại tất cả số tiền kiếm được cho những người đã mua sản phẩm của Uyển Ký.
Nếu có người bị hỏng da mặt, nàng ta sẽ phải bồi thường gấp mười lần.
Dằn vặt một trận xong, nàng ta chẳng những không kiếm được lời mà còn lỗ đến mấy chục vạn lượng.
Nhưng có nằm mơ Tô Uyển Ngưng cũng không nghĩ ra, lá bùa của nàng ta rõ ràng có hạn sử dụng tới một tháng, sao mới ba ngày lại xảy ra chuyện rồi?
Vốn dĩ nàng ta đã tính toán kỹ càng, khi những người phụ nữ đó dùng được chừng hai mươi ngày thì sẽ loại bỏ tác dụng của lá bùa, sau đó lại thay bằng lá khác.
Dù sao đều là đổi tuổi thọ lấy sắc đẹp, mỗi người đều có thứ mình muốn, cũng không thiệt gì.
Ngay khi nàng ta bắt đầu phát triển và kiếm được tiền thì đột nhiên xảy ra chuyện.
Thật ra không cần nghĩ cũng biết, nhất định là thủ đoạn của Lục Hàm Chi.
Nhưng cho dù biết Lục Hàm Chi đang giở trò, nàng ta cũng chẳng thể nói gì.
Bây giờ Lục Hàm Chi nổi tiếng khắp kinh thành, mọi người đều gọi cậu là Lục diệu thủ, ngay cả Thái Hậu cũng bảo vệ cậu.
Hoàng đế thì viện cớ nói mình bệnh.
Dù có chuyện gì thì lão cũng không ra mặt, chỉ đẩy Thái Hậu ra ngoài làm lá chắn.
Ngay cả khi chuyện không may xảy ra, Lâm phu nhân thân là cáo mệnh phu nhân đi đánh trống kêu oan, lão cũng chẳng hỏi đến một câu.
Một mặt nàng ta cảm thấy Hoàng đế bạc bẽo quá mức, mặt khác lại thấy đây là chuyện tốt.
Hoàng đế đã hoàn toàn giao quyền cho Thái Tử, vậy có phải việc kế vị của Thái Tử đã chắc như đinh đóng cột rồi không? Nếu vậy thì nàng ta hy vọng rằng Vũ Văn Minh Cực sẽ hành động nhanh hơn chút, giết luôn Vũ Văn Mân ở biên cương phía tây.
Tốt nhất là hắn bị buộc tội thông đồng với địch phản quốc, nếu vậy thì ngay cả Lục Hàm Chi và Vũ Văn Giác cũng phải chịu tội liên đới.
Cũng không phải tự nhiên mà Tô Uyển Ngưng nghĩ ra ý tưởng này.
Tại biên cương phía tây, thân tín của Vũ Văn Minh Cực đã bí mật liên lạc với các quốc gia ở Tây Vực từ lâu.
Là một Vương gia, bên cạnh có người được phe khác xếp vào đã là chuyện thường tình.
Đôi khi những người này không thể bị loại bỏ, bởi vì nếu ngươi ném một tên ra, bên kia sẽ lại gửi tiếp một tên mới vào.
Chẳng bằng cứ giữ những tên đó lại rồi cung cấp cho hắn một số thông tin râu ria, sau đó trọng dụng tên đó, khiến hắn tưởng như mình đã ẩn núp thật sâu rồi, đến lúc đó sẽ giả vờ vô tình tiết lộ thông tin sai lệch cho hắn.
Lục Hàm Chi nói cho Vũ Văn Mân, Vũ Văn Mân cũng thấy cậu thật quỷ quyệt.
Lục Hàm Chi không để tâm lắm, đấy chỉ là một biện pháp đối phó gián điệp nho nhỏ không đáng nhắc đến.
Vũ Văn Mân coi rẻ mấy chiến thuật này, xét cho cùng thì hắn không giỏi thủ đoạn, nhưng giết người thì đúng nghề của hắn.
Chỉ cần khiến mấy tên này đi đời nhà ma hết, mưu kế gì đó cũng chỉ là mây bay.
Vì vậy trong tổ hợp của họ, Lục Hàm Chi phụ trách chiến lược còn Vũ Văn Mân phụ trách giết người.
Trong quân của hắn có gián điệp của Vũ Văn Minh Cực, hắn biết.
Gián điệp tiết lộ thông tin cho kẻ địch, Vũ Văn Mân cũng biết nốt.
Hắn thậm chí còn cố tình tiết lộ tình báo cho bên kia một lần, cho phép người đó lập công bên phía Vũ Văn Minh Cực.
Bởi vì chuyện này, Vũ Văn Mân còn chấp nhận hy sinh mấy người phe mình.
Dù đã trù tính trước chuyện này, hắn không ngờ đối phương lại trực tiếp phóng hỏa.
Có điều hắn vẫn thắng trận đó, còn chém đầu hơn trăm quân tướng bên địch, coi như trả thù cho nhóm huynh đệ của mình.
Trong chiến tranh, thương vong là điều khó lòng tránh khỏi, có thể đảm bảo mỗi trận đều thẳng cũng chẳng được mấy ai.
Vũ Văn Mân cảm thấy mình không thể tiếp tục như thế này nữa, hết ván này đến ván khác như thể không có điểm dừng.
Không phải đã nói các nước nhỏ Tây Vực có dân cư thưa thớt ư?
Cớ sao mãi chẳng giết được hết chúng?
Xem ra phu nhân nói đúng, giết người cũng vô dụng, vấn đề nhất định phải giải quyết từ gốc.
Nhưng làm thế nào để giải quyết vấn đề?
Vũ Văn Mân cau mày, nghĩ bao lần cũng chẳng ra hướng giải quyết.
Đúng lúc sai dịch đã trở lại, truyền những lời của Lục Hàm Chi tới Vũ Văn Mân.
Dù sau khi nghe xong khuôn mặt của Vũ Văn Mân vẫn chẳng chút thay đổi, thế nhưng khóe môi hắn vẫn khẽ nhếch lên.
Hắn hỏi: “Lần này Vương phi lại bảo ngươi mang thư tới sao?”
Sai dịch trả lời: “Không ạ, nhưng Vương phi có gửi cho người một món quà đặc biệt.”
“Quà đặc biệt?” Vũ Văn Mân hỏi: “Quà gì?”
Sai dịch lắc đầu: “Tiểu nhân cũng không biết, nó được mười mấy người che chăn bông áp tải tới đây, Vương phi nói là để người tự mình bóc ra.”
Vũ Văn Mân ngạc nhiên, mười mấy người đưa tới? Vị Vương phi tinh quái này của hắn lại muốn tặng cái gì nữa đây?
Chẳng lẽ do lần trước hắn tặng cậu một cái móng heo lớn nên cậu tức giận à?
Hắn không nhịn được bật cười, thật muốn xem thử người này sẽ phản kích thế nào.
Vì vậy hắn cất tiếng: “Dẫn đường đi!”
Mấy người chịu trách nhiệm áp tải thứ đồ vật t0 lớn hắn cũng quen, họ đều là thân binh dưới quyền đám thuộc hạ đắc lực của hắn.
Lần này đi về phía tây, hắn không mang theo quân của mình mà để