Lục Hàm Chi tức đến thở hổn hển: “Không phải ta nói chứ cái đám người họ Vũ Văn các ngài, sao mà t1nh dịch lại mạnh như vậy hả? Lần nào cũng là một phát là trúng ngay! Nhất định là do kiếp trước ta thiếu nợ ngài, nếu không thì tại sao đã sinh một A Thiền rồi, mà bây giờ lại còn phải sinh thêm một A Thù nữa chứ?”
Vũ Văn Mân giật mình, bối rối nhìn Lục Hàm Chi rồi lại nhìn về cái bụng bằng phẳng của cậu.
Hắn lẩm bẩm: “Có… Có thai sao? Nhưng… Nhưng chẳng phải ngươi…” Uống thuốc tránh thai rồi à?
Lục Hàm Chi phát điên: “Đúng vậy! Cmn ta cũng muốn biết lắm! Ai mà biết uống rồi vẫn có thể mang thai chứ! Được chưa! Bây giờ lại cho A Thiền thêm một liên minh côn trùng này!”
Vũ Văn Mân cứ đứng đó nghe Lục Hàm Chi phát cáu cằn nhằn.
Thậm chí đến khi phản ứng lại được, hắn chỉ thấy vui đến mức sôi sục.
Vũ Văn Mân dịu dàng nhìn Lục Hàm Chi, cho dù lúc này cậu đang tức giận, thỉnh thoảng còn văng tục nhưng hắn vẫn thấy cậu cực kỳ đáng yêu.
Sự bực dọc trong lòng Lục Hàm Chi vẫn chưa tan hết, cậu bước tới đá vào áo giáp của hắn một cái: “Ngài cứ luôn miệng nói trong kế hoạch ngoài kế hoạch gì đó, vậy ta có nằm trong kế hoạch của ngài không? Tại sao ngài đã sớm bàn kế hoạch với nhị ca rồi mà còn phải gạt ta? Nhị ca của ta có từng lừa gạt nhị tẩu không hả? Người khác là vợ chồng, còn chúng ta thì không phải à?”
Nói một hồi, Lục Hàm Chi lại thấy tủi thân.
Cậu tức giận đấm vào áo giáp 2 cái, nhưng nó làm bằng sắt nên đánh cũng không biết đau.
Vũ Văn Mân ôm lấy cậu: “Hàm nhi, xin lỗi, là bổn vương sai.
Hay là ta… cởi áo giáp ra cho ngươi đánh được không? Ngươi đánh như vậy sẽ đau tay đấy.”
Lục Hàm Chi đẩy hắn ra: “Ai muốn đánh ngài chứ! Ta chả thèm! Ông đây ở kinh thành cực khổ chế tạo nỏ pháo, đại bác phun lửa, súng phun lửa cầm tay cho ngài! Ngài thì hay rồi! Ha ha? Tự giác ngộ rồi? Lần gần đây nhất còn gửi tặng ta một cái móng heo thật lớn! Ngài bản lĩnh ghê nhỉ! Sao không tự hầm bản thân rồi đưa cho ta đi?”
Vũ Văn Mân lại ôm cậu: “Hầm, hầm mà, ta cho đầu bếp trong quân đi nhóm lửa ngay.”
Lục Hàm Chi tức giận nói: “Ta khinh! Có hầm ngài thì ta cũng không muốn ăn! Vừa nhìn là biết thịt cứng như thanh củi rồi, ai muốn ăn chứ? Loại người như ngài xứng đáng không cưới được vợ giống như kiếp trước ấy, ta thật sự là xui xẻo tám đời rồi mới gả cho ngài! Ta… Ọe…”
Cơn buồn nôn dâng lên, rốt cuộc Lục Hàm Chi cũng dừng nói.
Vũ Văn Mân đau lòng, vỗ vỗ lưng cậu: “Hàm nhi, ngươi nghỉ ngơi lát đi, uống chút nước trà thấm giọng rồi hãy mắng tiếp, mắng mệt rồi thì để ta xoa bóp vai cho ngươi được không?”
Lục Hàm Chi không mắng nữa, vì lúc này cậu thật sự rất mệt.
Cậu vừa vỗ ngực vừa ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Mân, sự tủi thân chợt trào dâng, dường như sự tức giận nãy giờ đã tiêu hết tất cả tinh lực nên cậu cứ như vậy mà nhào vào lồ ng ngực hắn khóc nấc lên.
Lúc này Lục Hàm Chi đã không còn để ý cái gì mà “đàn ông không được dễ dàng rơi lệ” hay “đàn ông phải mạnh mẽ”.
Ta biết khóc, cũng có lúc yếu lòng muốn được chở che.
Lục Hàm Chi vừa khóc vừa nói: “Vũ Văn Mân, nếu ngài dám chết, ta sẽ ly hôn với ngài.”
Vũ Văn Mân: “Ly hôn?”
Lục Hàm Chi nói: “Ý là bỏ ngài, bổn Vương phi muốn bỏ ngài.”
Nhưng Vũ Văn Mân lại thấy vui: “Được, bỏ… Ây không đúng, bổn vương sẽ không chết, cho dù bọn họ đều chết hết, bổn vương cũng không chết.
Bổn vương phải bảo vệ Vương phi và liên minh… côn trùng… của chúng ta?”
Lục Hàm Chi nín khóc mỉm cười: “Là A Thù, ta đặt tên cho con là A Thù, là chữ Thù trong con nhện ấy.”
Vũ Văn Mân: “…”
Hắn vốn tưởng là A Châu(*), còn định nhắc nhở Lục Hàm Chi rằng A Châu là bộ chữ lót ngang hàng với thế hệ cha chú rồi.
(*)Thù và Châu trong phát âm tiếng Trung đọc gần giống nhau, nhưng “Thù” là nhện, còn “Châu” là châu báu ngọc ngà
Nhưng lúc này hắn đã hiểu, khỏi nhắc, đúng là chữ “Thù” của con nhện.
Vũ Văn Mân muốn hỏi, sao lại là Thù.
Nhưng nghĩ đến cái tên như A Thiền mà mình còn có thể chấp nhận được, chẳng lẽ không chấp nhận được A Thù sao?
Vì vậy, hắn vô cùng trái lương tâm mà khen một câu: “… Tên rất hay.”
Lục Hàm Chi nói: “Bởi vì ta đã phải chịu cảnh màn trời chiếu đất nhiều ngày rồi, lúc ở trong rừng rất thường gặp phải nhện.
Ngài có biết là ta rất sợ nhện không hả? Vậy mà bây giờ chúng nó lại là bạn tốt của ta đó.
Trên đường tới đây, ta còn bắt được một con nhện rất to, là cái loại mà còn to hơn cả con ve ấy.”
Vũ Văn Mân cứ vậy mà ôm cậu vào lòng nghe cậu lẩm bẩm, cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Hắn cho là khi mình gặp Lục Hàm Chi, mình sẽ phát điên lên mà ôm lấy cậu, nhào nặn, khảm cậu vào trong cơ thể mình.
Nhưng bây giờ chỉ cần có cậu bên cạnh, trái tim luôn nóng nảy của mình có thể nhanh chóng bình tĩnh lại.
Vũ Văn Mân bỗng nói: “Hàm Chi.”
Lục Hàm Chi hỏi: “Gì?”
Vũ Văn Mân nói: “Ta cảm thấy hẳn là trên người ngươi có ma chú.”
Lục Hàm Chi:… Ngài phát hiện rồi à?
Vũ Văn Mân lại bổ sung: “Ma chú khiến cho bổn vương ổn định lại.”
Lục Hàm Chi thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Vương gia, ngài nhớ ta không?”
Vũ Văn Mân thành thật đáp: “Nhớ, rất nhớ, ta có phái người đưa một phong thư nhà rất dài cho ngươi.
Nhưng chắc lúc ấy ngươi đã rời kinh thành nên không nhận được.”
Lục Hàm Chi thầm nghĩ, coi như ngài còn có chút lương tâm, không uổng công ta ngàn dặm xa xôi tới tìm ngài.
Cậu không giận nữa, giơ tay lên ôm cổ Vũ Văn Mân, cười nói với hắn: “A Thiền còn nhờ ta đưa quà cho ngài đó, có muốn xem không?”
Vũ Văn Mân mơ màng hỏi: “Cái gì?”
Lục Hàm Chi lấy một tờ giấy trúc có hoa văn ra đưa cho Vũ Văn Mân.
Vũ Văn Mân mở ra xem, trên đó là mười mấy cái dấu tay nhỏ xíu ngổn ngang khắp trang giấy.
Vũ Văn Mân thấy mấy dấu tay nhỏ này, ánh mắt không tự chủ được trở nên dịu dàng.
Lục Hàm Chi nói: “Bây giờ A Thiền đã có thể nói được rất nhiều rồi, mùa xuân năm tới là A Thiền sẽ đầy một tuổi.”
Vũ Văn Mân có chút khó tin, nhớ lần đầu tiên gặp đứa nhỏ này, nó còn tiểu lên người mình.
Ngẫm lại cũng thấy đáng đời, ai kêu người làm cha như hắn chả có tí trách nhiệm nào?
Hai người ngồi trong lều ôm nhau suốt nửa ngày,