Lục Húc Chi và Vũ Văn Mân không nói hai lời bỏ dỡ bữa ăn, cầm kiếm xông ra ngoài.
Lục Hàm Chi cau mày, chiến trường nơi biên cương quả nhiên là mỗi giây đều có thể bị tập kích.
Mà một khi có tin địch tập kích thì phải gác lại tất cả để đi nghênh chiến.
Trước khi ra khỏi cửa, Vũ Văn Mân dặn dò cậu: “Ngươi cứ ở trong doanh chủ soái, đừng đi đâu cả.”
Lục Hàm Chi nói: “Được, ta biết rồi, hai người đi đi!”
Hai người một trước một sau ra khỏi lều tướng quân, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng xung phong.
Lục Hàm Chi không hề ngoan ngoãn nghe lời Vũ Văn Mân.
Làm gì có chuyện ngồi yên trong đại doanh, đó không phải phong cách của cậu.
Ẩn Nhất canh giữ ở ngoài doanh trướng theo sát phía sau, có lẽ là hắn biết rõ cậu sẽ không nghe lời nên mới không rời đi.
Lục Hàm Chi hỏi: “Ngươi biết trạm gác ở đâu không?”
Ẩn Nhất gật đầu, đi trước dẫn đường.
Trạm gác không khác mấy so với những gì xem trên TV, đều dùng gỗ dựng thành tháp cao, có thể quan sát tình huống phía xa.
Lục Hàm Chi đi theo Ẩn Nhất cùng lên đài cao.
Lính gác phụ trách quan sát hành lễ, cậu bèn quay ra nhìn trận địa.
Lính gác có đeo cung tên nhưng trận địa ở quá xa, tầm bắn của cung chắc chắn không thể sang tới tận bên kia.
Lục Hàm Chi chum tay che trước trán, thế nhưng bây giờ là đêm tối, với thị lực của cậu thì không thể thấy rõ tình hình chiến đấu phía xa.
Các phương pháp tác chiến thời cổ đại quá ít, nếu có kính viễn vọng thì thuận tiện hơn nhiều.
“Hả? Kính viễn vọng?”
Lục Hàm Chi như có điều suy nghĩ, quay sang hỏi Ẩn Nhất: “Ẩn Nhất, có thể giúp ta đi mua hai miếng thủy tinh có độ trong suốt tương đối cao về không?”
Ẩn Nhất đáp vô cùng cứng nhắc: “Vương gia đã dặn không được rời khỏi Vương phi nửa bước.”
Lục Hàm Chi đặt tay lên vai Ẩn Nhất: “Vương gia đi đánh giặc, đâu có rảnh quản chúng ta? Hơn nữa chúng ta ở trong đại doanh, có thể xảy ra chuyện gì được? Trừ ngươi ra thì làm gì có ai có võ công như vậy? Với sức của ngươi, chạy qua chạy lại chắc chắn không tới hai canh giờ, bọn họ còn chưa đánh xong trận đâu.”
Nói xong, Lục Hàm Chi lấy ra một xấp ngân phiếu nhét vào trong ngực Ẩn Nhất: “Đi đi! Đi sớm về sớm.”
Ẩn Nhất không nói gì nữa, xoay người nhảy xuống khỏi trạm gác rồi biến mất trong bóng đêm.
Chẳng qua Lục Hàm Chi tính sai, trận chiến của Vũ Văn Mân và Lục Húc Chi chưa tới một canh giờ đã kết thúc, còn bắt sống được đại tướng của địch.
Đại tướng kia bị trói gô áp giải vào doanh chủ soái, quỳ gối trước mặt Lục Hàm Chi.
Lục Hàm Chi khó hiểu hỏi: “Đây là ai?”
Đối phương ngẩng đầu, vừa định hung tợn nhổ một ngụm nước bọt thì đã đối diện với gương mặt khuynh quốc khuynh thành của cậu.
Tiếng nhổ toẹt này bị nuốt ngược trở về, hắn ta mơ màng hỏi: “Ngươi là chủ soái của Đại Chiêu?”
Lục Hàm Chi đang ăn một chùm nho, thoạt nhìn giống hồng nhan họa thủy hại nước hại dân, cậu tiến lên đáp: “Không, ta là người nhà của chủ soái.”
Đại tướng quân bên địch: “Cái gì? Tuổi ngươi còn nhỏ mà vai vế lại không nhỏ nhỉ.”
Khó trách chưa tới một canh giờ đã đánh xong, hóa ra não đại tướng quân nước Tây Phiên có vấn đề.
Vũ Văn Mân từ bên ngoài đi vào, trên người thoảng mùi máu tanh.
Hắn ném trọng kiếm vào tay binh lính, binh lính kia lập tức đi rửa kiếm.
Vũ Văn Mân nhìn thoáng qua Lục Hàm Chi khiến cậu hơi chột dạ, nuốt cả quả nho xuống.
Lục Húc Chi cũng vén màn đi vào, trên tay vẫn còn hơi lạnh.
Hắn vừa đi vào bên trong vừa nói: “Nước Tây Phiên các ngươi nghĩ gì thế? Phái mấy ngàn người đến phá ải? Não có vấn đề à?”
Lục Hàm Chi: “…”
Này, học người ta nói chuyện là có thu phí bản quyền đấy!
Mặt mũi của tướng quân bên địch quỳ ở đó tràn đầy sự không phục, hắn ta nói: “Cho dù có chết cũng không làm nô lệ cho ngoại bang!”
Vũ Văn Mân cởi áo giáp, tiến lên hỏi: “Nô lệ ngoại bang?”
Đại tướng tên Trát Khắc đáp: “Đừng cho là ta không biết! Chó Đại Chiêu cùng các nước liên minh khác lén đàm phán điều kiện, muốn dâng nước Tây Phiên ta lên cầu hòa! Tướng sĩ nước Tây Phiên ta dẫu chết cũng không thuận theo!”
Lục Húc Chi đứng bên cạnh nói: “Theo bản tướng quân được biết, lần này có ba vạn nhân mã nước Tây Phiên tham dự đại chiến, cho dù đã bị Đại Chiêu ta tiêu diệt không ít thì cũng nên còn lại hơn hai vạn chứ? Vì sao lần này lại chỉ có mấy ngàn binh mã liều chết phản kháng? Một đại tướng quân như ngươi chỉ dẫn theo mấy ngàn binh mã vượt ải? Chậc chậc, nếu mà truyền ra ngoài, có phải sẽ khiến người ta cười rơi răng không?”
Lục Hàm Chi:… Nhị ca, huynh học cách ta nói chuyện đến nghiện rồi à?
Tướng quân nước địch mặt hồng tai đỏ: “Đó là vì… Đó là vì…”
Lục Hàm Chi lại ăn một quả nho, cho dù cậu không nghe hết đầu đuôi cũng đoán ra được lý do.
Cậu nhìn chân tay hắn ta run rẩy, nói: “Ai ya, để ta nói thay ngươi nhé.
Là bởi vì liều chết không thuận chỉ là một vở kịch! Mang mấy ngàn người đến chịu chết để cho Đại Chiêu cho rằng bọn ta tin tưởng chuyện tốt như “dâng Tây Phiên để cầu hòa” theo như lời sứ giả nói lần trước, tin tưởng các ngươi đã đoạn tuyệt với năm nước liên minh kia, để cho bọn ta yên tâm đi đàm phán.
Đương nhiên lúc đàm phán chắc chắn sẽ chuẩn bị Hồng Môn Yến, để cho tướng lĩnh bên ta có đi không có về.”
Mọi người tại hiện trường: “…”
Vũ Văn Mân không nhịn được cười, thầm nghĩ Hàm Nhi chỗ nào cũng tốt, chỉ là hơi nghịch ngợm.
Ngươi cứ thế vạch trần cục diện người khác thiết lập có ổn không đấy?
Lục Hàm Chi lại nói liến thoắng: “Thật ra cũng không sao, bọn ta tin mà.
Ngươi trở về nói với mấy vị quốc vương của các ngươi, bọn ta đồng ý tiếp nhận nước Tây Phiên, chẳng những thế, chỉ cần bọn họ sẵn lòng bước vào vòng tay của Đại Chiêu, bọn ta cũng sẽ tiếp nhận hết.
Nước Đại Chiêu bọn ta rộng lớn mênh mông, có lòng bao dung như biển lớn nhận trăm sông.
Đừng nói sáu nước Tây Vực, cho dù có mười nước tám nước tới, bọn ta cũng nhận hết.
Chỉ sợ các ngươi không nỡ, cứ khư khư ôm lấy mảnh đất chật hẹp của mình, trơ mắt nhìn dân chúng đói khát cũng không muốn đến Đại Chiêu ăn no mặc ấm thôi.”
Đại tướng Tây Phiên nghẹn đỏ bừng cả mặt, nhất thời không biết nói gì.
Lục Húc Chi tiến lên ngăn cản: “Đệ mà còn nói tiếp là sẽ nói cả át chủ bài của bọn ta ra.”
Lục Hàm Chi ngẩng đầu nhìn nhị ca nhà mình: “Sợ cái gì, chẳng lẽ huynh còn định thả hắn ta trở về?”
Đại tướng bên địch lại nóng