Ai đã nghèo còn rách thì không còn quan trọng nữa.
Lúc này Lục Hàm Chi chỉ muốn tát mình hai cái, ai bảo nhanh mồm nhanh miệng! Mà cậu cũng làm vậy thật, giơ tay tự tát mình.
Vũ Văn Mân: “…”
Hắn thấy Vương phi của mình không thông minh cho lắm, sao lại tự mình đánh mình nhỉ?
Thấy Vũ Văn Mân nhìn mình như nhìn đứa bị thiểu năng, Lục Hàm Chi thầm mắng trong lòng nhưng khi cậu ngẩng đầu thì đã đổi thành nụ cười giả dối chuyên nghiệp.
“Điện hạ! Ngài đến rồi! Người ta chờ ngài lâu lắm rồi đấy!”
Vũ Văn Mân không bước tới, hắn đang cầm Trầm Kha, dáng vẻ như muốn rút kiếm ra.
Suýt quên mất, hậu quả của việc làm nũng với Vũ Văn Mân chỉ có một, chính là PK dã chiến.
Theo đúng nghĩa đen luôn.
Lục Hàm Chi không biết đánh nhau, ở trên giường thì còn miễn cưỡng có thể thắng hắn.
Nhưng PK dã chiến thì thôi đi, Lục tam thiếu gia cũng cần mặt mũi chứ.
Lục Hàm Chi hắng giọng, định đổi cách đối phó với An thân vương không giống người thường này.
Cậu bước lên nói với hắn: “Vương gia, ta nghe nói ngài định thực hiện một kế hoạch lớn vào ngày mai?”
Vũ Văn Mân nhìn cậu một cái, cuối cùng cũng bước vào: “Đại ca nói với ngươi rồi à?”
Lục Hàm Chi đáp: “Vâng, đã nói rồi.”
Vẻ mặt của Vũ Văn Mân cũng chuyển từ “Có phải ngươi muốn đánh nhau hay không” sang “Ta có thể nghiêm túc nói chuyện với ngươi”, hơn nữa lúc ngồi xuống trước giường còn với tay lấy một cái bánh quy cho A Thiền.
A Thiền ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười với Vũ Văn Mân rồi cầm lấy ngón tay hắn gặm một cái.
Vũ Văn Mân nhíu mày sững người tại chỗ, như thể đang hết sức kiềm chế mới không làm thịt A Thiền ngay tại chỗ.
Lục Hàm Chi căng thẳng, lại thấy Vũ Văn Mân rút ngón tay ra chọc chọc vào mặt nhóc mập.
Sau đó xoay người nói với Lục Hàm Chi: “Con nít không nên nuôi mập như vậy! Ngươi nghĩ ngươi đang nuôi heo à?”
Lục Hàm Chi: “…”
A Thiền: “???”
Cảm giác như bị cha nhắm vào rồi.
A Thiền bị cha nhắm vào nên cũng bày ra vẻ mặt “Có phải cha muốn đánh nhau hay không” giống Vũ Văn Mân, sau đó nắm lấy tay Vũ Văn Mân dùng sức gặm một cái thật mạnh, tạo ra một vết đỏ.
Vũ Văn Mân bị đau, Lục Hàm Chi cũng hoảng, nhanh chóng đi tới xem sao.
Vũ Văn Mân nói: “Không sao, trẻ con cắn không đau lắm.
Nên thế chứ, đàn ông con trai thì nên như vậy!”
Lục Hàm Chi lo lắng bước tới kiểm tra cái miệng nhỏ của A Thiền, cậu cẩn thận banh ra xem xét: “A Thiền, con ngốc hay sao vậy? Trên tay ngài ấy đều là vết chai do luyện kiếm, răng có bị gãy không? Mau để cha xem nào!”
Vũ Văn Mân: “…”
Hắn xách cổ áo Lục Hàm Chi giật về, vẻ mặt như chỉ hận sắt không thành thép.
“Cha hiền thì con hư, sau này không được cưng chiều con cái như thế!”
Lục Hàm Chi lại trưng ra vẻ mặt “Sao ngài lại như vậy”, thương xót nói: “Quả nhiên không phải con ruột thì sẽ không thấy đau lòng.”
Vũ Văn Mân lười cùng cậu tranh cãi, người này mở miệng ra là một đống đạo lý nhưng cứ luôn thích đối nghịch với hắn.
Vũ Văn Mân nói: “Ngày mai sẽ có chút hỗn loạn, ngươi phải đi theo ta.”
Lục Hàm Chi nói: “Đánh nhau à?”
Vũ Văn Mân gật đầu, Lục Hàm Chi nói ngay: “Vậy ta càng không thể đi theo ngài.”
Vũ Văn Mân:???
Lục Hàm Chi nói như lẽ đương nhiên: “Chỗ ngài không đánh nhau sao? Ta đi theo ngài sẽ không tránh khỏi tai họa.”
Vũ Văn Mân: “…”
Cuộc hôn nhân plastic này của hắn, có lẽ cũng không kéo dài được vài ngày.
Coi nét mặt của Vũ Văn Mân, Lục Hàm Chi lập tức quay ngoắt sang nịnh nọt: “Ôi trời, ta chỉ đùa thôi mà, chuyện quan trọng ngày mai sao ta dám qua loa? Nói nghiêm túc nè, Điện hạ có chắc sẽ được Hoàng đế tin tưởng không?”
Vũ Văn Mân nói: “Có.”
Lục Hàm Chi ngạc nhiên: “Ồ? Tự tin vậy sao?”
Vũ Văn Mân nhìn Lục Hàm Chi: “Phụ hoàng che giấu nhiều năm như vậy chẳng qua là đang cân nhắc lợi hại mà thôi.
Hiện giờ mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của ông ấy, nếu chuyện của Bình công tử bị bại lộ, ông ấy sẽ không nhẫn nhịn nữa.
Huống chi trong tay ta có một thứ có thể làm cho ông ấy phải nhớ tới vị cố nhân kia.”
Lục Hàm Chi muốn hỏi gì đó, lại thấy vẻ mặt Vũ Văn Mẫn không tốt lắm nên không hỏi nữa.
Vốn dĩ tối nay cậu có nhiệm vụ nên không muốn phí nhiều thời gian cho chuyện ngày mai.
Theo cậu thấy thì dù cốt truyện lệch đến mức nào, tương lai bạo quân có tạo phản thì cũng sẽ thành công 100%.
Chi bằng nên chú ý hơn đến các nhiệm vụ của mình, nhận được nhiều điểm giao dịch hơn để đề phòng.
Lục Hàm Chi không nói gì nữa, cuối cùng lề mề đến bên cạnh Vũ Văn Mân, nói: “Cái kia.
Tối nay… Ở lại không?”
Vũ Văn Mân không nghĩ giống cậu, hắn nhìn bầu trời bên ngoài mà đáp: “Ta sang Đông Sương ngủ.”
Lục Hàm Chi giữ chặt hắn: “Không được! Đêm nay…” Lục Hàm Chi nháy mắt với Vũ Văn Mân nói: “Ngủ cùng nhau đi!”
Vũ Văn Mân nhíu mày nhìn Lục Hàm Chi, vẻ mặt lạnh lùng: “Còn làm ầm ĩ nữa là ta sẽ làm như ngươi mong muốn đấy.”
Lục Hàm Chi: “???”
Ta mong muốn cái gì cơ?
Trước khi cậu load kịp thì Vũ Văn Mân đã quay người tới Đông Sương phòng.
Đông Sương phòng là phòng cho khách, lần trước nhị ca nhị tẩu cậu tới đây cũng ở đó.
Lục Hàm Chi rất đau đầu, làm sao để thành công ngủ với Vũ Văn Mân đây.
Vờ say rượu được không?
Chuyện này không hay lắm nhỉ? Nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng đâu còn cách nào khác!
Vì vậy cậu vung tay, viết mấy thứ rồi đưa cho Loan Phượng.
Một lát sau, Lục Hàm Chi đặt một lò nướng thịt trong khu vườn nhỏ trong sân, mùi thịt bốc lên, hơi nóng bay vào Đông Sương phòng, trên bàn còn bày rượu giống như mâm cơm dành cho ngày đoàn viên.
Vũ Văn Mân mở cửa sổ thì thấy trong bụi thu cúc, Lục Hàm Chi đặt xiên thịt đã nướng xong lên đ ĩa, điêu luyện rắc gia vị thơm.
Thấy hắn dòm thì cậu vẫy vẫy tay.
“Điện hạ, lại ăn xiên nướng nào!”
Ăn xiên nướng uống rượu, thử hỏi trong thiên hạ này có người đàn ông nào cưỡng lại nổi?
Vì vậy giây tiếp theo, Vũ Văn Mân được mời đã đứng trước đ ĩa thịt nướng, vén áo ngồi xuống.
Vũ Văn Mân khó hiểu hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”
Lục Hàm Chi nói: “Cái này gọi là thịt nướng, có muốn nếm thử không?”
Vũ Văn Mân nhận lấy