Ngay lập tức, Vũ Văn Mân cảm thấy ngột ngạt chưa từng có.
Tay chân hắn cứng đờ không biết để đâu, khó có thể tưởng tượng được mình lại ôm Lục Hàm Chi ngủ cả đêm như vậy.
Đêm qua xảy ra chuyện gì?
À, có uống chút rượu.
Thể chất của hắn hơi đặc biệt, uống một chút sẽ bắt đầu mất khống chế.
Hơn nữa khi tỉnh dậy rất dễ quên việc đã làm, điều kinh khủng hơn nữa là tửu lượng cực kém.
Kỷ lục cao nhất đã uống là hai ly, to cỡ ly Lục Hàm Chi đưa cho hắn tối qua.
Nhưng đó là rượu Hoa quế mẫu phi của hắn ủ chứ không phải rượu mạnh gì.
Thứ mà Lục Hàm Chi cho hắn uống tối qua có lẽ là loại rượu mạnh nhất.
Hắn nhẹ nhàng giơ tay lên, cố gắng không quấy rầy Lục Hàm Chi, nhưng vừa ngồi dậy đã bị đối phương kéo trở về.
Hắn lại ngã xuống giường, nhìn cơ thể mình chỉ còn có cái khố cùng với phản ứng của đàn ông buổi sáng…
Cảm thấy mình sắp điên mất thôi.
Mà người bên cạnh lại bất tỉnh nhân sự, không những không biết kiềm chế mà còn dùng chân đè vào chỗ đó! Cuối cùng Vũ Văn Mân không thể chịu đựng được nữa mà đẩy người ra, dùng khinh công bay khỏi giường, ôm quần áo của mình đi ra gian ngoài.
Lục Hàm Chi vừa mới tỉnh ngủ đang mơ màng, cậu dụi dụi mắt, lẩm bẩm nói: “Cái gì bay qua vậy?” Nói xong cậu lại cọ cọ dưới chân: “… Cái máy sưởi tự động vừa nãy đâu rồi?”
Sau đó cậu lại dụi dụi mắt: “… Lại nằm mơ hả?” Rồi ngáp một cái, trong mắt vẫn còn vẻ mơ màng.
A Thiền còn chưa dậy, Lục Hàm Chi cũng không ngủ được nữa, cậu bèn xoay người nhưng chẳng thấy Vũ Văn Mân, chả biết chạy đi đâu rồi.
Nhiệt độ trên giường vẫn còn ấm, bỗng cậu sực tỉnh, lẽ ra người nên chạy trốn là mình mới phải.
Người này còn xấu hổ cơ à? Sao hay thẹn thùng thế nhở? Ngủ chung một đêm thôi mà? Cũng đâu có làm gì!
Khi còn học đại học, cả đám con trai toàn ngủ chung với nhau.
Cậu chậm rãi mặc quần áo vào, thấy bé A Thiền trở mình tỉnh giấc.
Bầu trời đã sáng, bọn họ chuẩn bị đi phủ Thái tử chúc mừng hắn ta.
A Thiền là con trai của An thân vương, đương nhiên có tư cách xuất hiện trong tiệc cưới của Thái tử.
Nhưng Lục Hàm Chi không định dẫn bé đi cùng, dù sao hôm nay sẽ có biến.
Bản thân muốn chạy thì rất dễ, nếu ôm theo con nhỏ thì khó nói lắm.
Vì vậy cậu bảo bà vú A Mãn đưa A Thiền đến Lục phủ, giao cho Lục phu nhân chăm sóc một ngày.
A Mãn đáp vâng rồi đi làm việc.
Lục Hàm Chi đứng dậy ra cửa coi Vũ Văn Mân, thấy hắn đã mặc quần áo chỉnh tề, đang dùng khăn tay lau Trầm Kha.
Lục Hàm Chi lại như không có việc gì mà chào hỏi hắn: “Chào buổi sáng Vương gia, rửa mặt rồi chuẩn bị ăn sáng nào!”
Vũ Văn Mân mất tự nhiên, hắn không hiểu sao vài người muốn mặc kệ là mặc kệ ngay được vậy.
Là do mình nhạy cảm quá mức chăng?
Lục Hàm Chi nói xong bèn cầm cốc và bàn chải đánh răng, mở hộp sứ nhỏ đựng kem đánh răng, dùng thìa bạc nhỏ múc một ít bôi lên bàn chải, bắt đầu đánh răng.
Vũ Văn Mân:???
Thấy hắn tò mò nhìn mình, Lục Hàm Chi vừa đánh răng vừa nói: “Điện hạ có muốn một cái không?”
Vũ Văn Mân gật đầu.
Lục Hàm Chi lấy chiếc bàn chải đánh răng bằng gỗ trầm hương khác được bọc trong lụa mềm trong ngăn kéo, đưa cho Vũ Văn Mân: “Đây là hàng chất lượng cao, chúng ta mỗi người một cái! Lại đây lấy kem đánh răng!”
Vũ Văn Mân bước lên, bắt chước Lục Hàm Chi cũng bôi ít kem đánh răng lên bàn chải đánh răng, trải nghiệm một quá trình đánh răng vừa tươi mới vừa sảng khoái.
Đánh răng xong, lưỡi hắn xẹt qua đầu răng, có cảm giác gió mát lướt qua giữa môi và răng.
Lục Hàm Chi ngó vẻ mặt hắn: “Không phải chứ Vương gia? Bộ bàn chải đánh răng ba món của ta bán chạy như tôm tươi ở kinh thành, vậy mà ngài chưa dùng à?”
Vũ Văn Mân suy nghĩ rồi đáp: “Ta có mua bàn chải gỗ đàn hương của ngươi, nhưng là để chà Trầm Kha, cũng khá ổn.”
Lục Hàm Chi phun bọt chuẩn bị súc miệng, mắt lộ rõ kinh ngạc, mỗi món hàng cao cấp cậu chỉ làm vài cái, cậu còn đang băn khoăn không biết tên nào coi tiền như rác nào đi mua hết toàn bộ.
Thì ra hắn đang ở ngay trước mắt!
Kẻ coi tiền như rác: “?”
Không biết vì sao Lục Hàm Chi lại dùng ánh mắt này nhìn mình, nhưng hắn cũng lười tìm hiểu.
Bây giờ hắn có lý do hợp lý để nghi ngờ rằng tối qua cậu cố tình chuốc say và có ý đồ với mình… Cũng không đúng, rõ ràng tối qua chưa xảy ra chuyện gì.
Lại nói, cậu sinh con được nửa năm rồi, đến lúc đó, tháng nào cũng sẽ có kỳ ph@t tình.
Tiểu lang quân đã từng sinh con sẽ rất vất vả nếu không có sự phối hợp của phu quân.
Lẽ nào cậu ta có ý này? Suy cho cùng nếu chuyện này đột ngột xảy ra, hắn sẽ cảm thấy xấu hổ.
Đây là muốn tạo bước đệm trước với mình sao?
Cổ họng Vũ Văn Mân hơi nôn nao, nhưng loại chuyện kia hắn cũng không tiện hỏi thẳng.
Sau khi kết hôn khẳng định khó tránh khỏi vụ đó, chỉ không biết cả hai sẽ giải quyết ra sao.
Thôi, dù sao hiện tại cậu ta cũng chưa có dấu hiệu ph@t tình nào, đến lúc đó rồi tính tiếp!
Sau bữa sáng đơn giản, Lục Hàm Chi nhét cho cục bột nhỏ mấy que gỗ nhỏ để mài răng rồi Vũ Văn Mân lên xe ngựa quay về kinh.
Một bóng người thò đầu ra nhìn theo hướng bọn họ rời đi, xoay người nói với đàn em: “Đi, nói cho Uyển cô nương biết.”
Tên đàn em kia đáp lời, thoắt cái biến mất trong rừng cây.
Lúc bọn Lục Hàm Chi đến phủ Thái Tử, mặt trời vừa mới ló dạng.
Đại hoàng tử đã đến, phía sau là đám thị vệ, Lục Húc Chi cũng đứng cách đó không xa.
Hai người thấy họ tay trong tay đi tới bèn vẫy vẫy.
Vũ Văn Giác nói khẽ: “Thái Tử sắp đi đón dâu, ta cùng An vương phải theo đội ngũ đón dâu của Thái Tử.
Huynh đệ hai người chờ ở chỗ này, cố gắng đừng đi lung tung.”
Lục Hàm Chi gật đầu, lại nghe Vũ Văn Giác dặn dò: “Có lễ nghi không hiểu thì cứ hỏi nhị ca đệ, nơi này dù sao cũng là phủ Thái Tử, Hàm nhi không thể làm bậy.”
Lục Hàm Chi làm nũng: “Nhị tẩu, ta không đáng tin vậy sao?”
Vũ Văn Giác mỉm cười, vỗ vai cậu, sau đó nghe thấy nghi trượng bên kia mời hai vị Vương gia lên ngựa.
Hôm nay Thái Tử mặc áo cưới long trọng, trên người có hình thêu Giao Long.
Trông cũng tuấn tú, có phong độ của một quân tử nhưng không mất uy nghi hoàng gia, là đại trượng phu làm cho người ta không thể rời mắt.
Đáng tiếc, vừa nghĩ đến trong cốt truyện gốc Thái Tử tự tay giết nguyên chủ, Lục Hàm Chi đã thấy không thoải mái.
Cậu lắc đầu, nói với Lục Húc Chi bên cạnh: “Chậc, thật đúng là không nên trông mặt mà bắt hình dong.
Huynh nói coi, Thái Tử có sự phong độ của hoàng gia, nhưng con người thì không phóng