Nước sôi, bà Chu rút phích cắm, rót một cốc nước nóng, hơi nước bám vào thành cốc giống như tạo ra một tấm màng mỏng, làm cho bên trong mơ hồ, nhưng chỉ cần thêm chút thời gian, hơi nước sẽ dần tản đi.
“Sau đó Cao Trung Quang lại về hưu sớm, chức vụ tốt như vậy, không ốm không bệnh lại nghỉ hưu, lần đầu tiên mẹ nghe thấy có chuyện đó đấy.” Bà Chu nói, “Nhưng không còn cách nào khác, dù mẹ có không tin, có nghi ngờ, cũng không có cách… Còn lại thì con đều biết hết rồi đấy.”
Chu Diễm biết ngày hôm đó cha cô hẹn người, nhưng ông không ghi âm lại, người phát hiện án mạng cũng không cung cấp được manh mối hữu dụng, cơ thể rơi xuống đã vỡ nát, không có dấu vết đánh đập.
Bà Chu không tin thì cũng không có cách nào hết.
Bà chỉ tốt nghiệp trung học cơ sở, làm công nhân trong nhà máy gần nửa đời người, lấy một thầy giáo trung học không phải lo nghĩ gì hết, mấy chục năm qua chỉ biết làm việc nhà và lo liệu cho gia đình.
Dù bà có hiếu thắng thế nào, cũng chỉ là người phụ nữ tốt nghiệp trung học cơ sở không có văn hóa.
“… Tại sao lại gạt con?” Chu Diễm hỏi.
“Có nói với con thì cũng vô dụng.”
“Vậy thế nào mới gọi là hữu dụng?”
“Con tự lo cho bản thân đi, đừng đụng vào những chuyện tạp nham.”
“Chuyện này là tạp nham sao?”
“Phải.” Bà Chu lạnh lùng nói.
Chu Diễm nhìn mẹ, trong mắt bà toàn là tơ máu.
Bà Chu: “Con muốn biết gì thì hiện tại cũng coi như đầy đủ rồi, còn muốn hỏi gì nữa?”
Chu Diễm nhịn một lát, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Mẹ muốn ở đây bao lâu?”
“Nói sau đi.”
“…” Cuối cùng Chu Diễm không thể nhịn nổi nữa, “Mẹ, chúng ta rời khỏi Khánh Châu đi.”
Bà Chu nhìn cô một lát, không đáp lại, đưa cốc nước cho cô: “Uống nước đi, nhìn môi con kìa.”
Chu Diễm nhận lấy cốc nước, nghe lời uống một ngụm, giống như cảm giác nhiễm trùng a-mi-đan, nuốt xuống cũng thấy khó khăn.
Bà Chu hỏi: “Người bên ngoài là cháu của cậu Công?”
“… Vâng.”
“Mấy ngày nay con vẫn ở bên cậu ta?”
“Vâng.”
Bà Chu im lặng một lúc mới nói tiếp: “Chỉ có hai đứa?”
“… Ban đầu còn có một chú và một cô nhóc nữa.”
Bà Chu nói thẳng: “Có phải đang yêu đương với cậu ta không?”
Chu Diễm rụt đầu ngón chân, xăng đan quét qua sàn nhà: “Vâng.” Cô ngẩng đầu, muốn nhìn phản ứng của mẹ.
Bà Chu lại không nói gì, ngồi suy nghĩ một lát.
Chu Diễm gọi một tiếng: “Mẹ?”
“Ừ.”
Chu Diễm mấp máy môi, đứng dậy đi mấy bước, ngồi xổm xuống, dựa vào đầu gối, hai má cô cọ vào đùi mẹ.
Lúc đầu bà Chu không có phản ứng gì, qua một lúc bà mới khẽ vuốt tóc Chu Diễm.
Chu Diễm khẽ nói: “Mẹ lại mọc tóc bạc rồi.”
“Ừ có mấy cái.”
“… Mẹ, hai năm nay mẹ có mệt mỏi không?”
“Cũng bình thường, lúc đầu mẹ làm việc ở nhà máy mới gọi là mệt.”
“Con biết mẹ để tám nghìn ở chỗ cậu, đi học đại học con sẽ đi làm thêm kiếm tiền, sẽ không để cho mẹ mệt mỏi.”
“… Ừ.”
“Lần này con tìm được công việc ở quê, có cả kí túc xá, hai mẹ con mình ở với nhau nhé.”
Bà Chu vuốt tóc cô, khẽ “ừ” một tiếng.
Chu Diễm nở nụ cười, giọng nói lanh lảnh: “Nhà ở quê rất rẻ, chúng ta tiết kiệm một chút, mua lại nhà cũ có được không ạ?”
“Ừ.” Bà Chu xoa đầu cô, “Mẹ đi WC đã, con gọi cậu ta vào đi, bên ngoài mưa gió như vậy, đứng ở hành lang cẩn thận bị thổi bay đấy.”
Bà Chu đi vào WC, Chu Diễm đi ra mở cửa, mùi thuốc lá xộc vào mũi, trên mặt đất đã có hai mẩu thuốc lá.
Trên tay Lí Chính còn cầm một điếu, thấy Chu Diễm nhìn xuống dưới, anh ném cả điếu thuốc trên tay xuống mặt đất, lấy mũi chân di, hỏi: “Sao vậy?”
Chu Diễm: “Mẹ em bảo anh vào trong.”
“Nói chuyện xong rồi?”
Chu Diễm suy nghĩ, gật đầu, kéo Lí Chính: “Anh ướt rồi.” Thuận tay phủi quần áo anh.
Đúng lúc cửa WC mở ra, bà Chu nhìn về phía Lí Chính.
Li Chính đang nắm cổ tay Chu Diễm vội buông ra, gọi một tiếng: “Dì.”
Vai vế loạn hết cả lên, nhưng không ai so đo.
Bà Chu hỏi: “Tên cậu là gì?”
“Cháu tên Lí Chính.”
“À, Lí Chính, đúng rồi, tôi vẫn còn nhớ lúc đó cậu mới chỉ học lớp sáu hay bảy thì phải.”
“Lúc ấy là lớp bảy ạ.”
“Vậy hiện tại ba mươi hai hay ba mươi ba?”
“Ba mươi hai ạ.”
“À.” Bà Chu chỉ xuống giường, “Ngồi đi.”
“Vâng.”
Bà Chu đập vào người Chu Diễm: “Nhổ tóc bạc giúp mẹ.”
Chu Diễm sửng sốt: “… Vâng.”
Bà Chu bỏ tóc ra, hơi nghiêng người ngồi trên giường, hai năm trước tóc vẫn còn đen, giờ đã bạc, phía trên có mấy sợi tóc bạc, gẩy một tầng tóc đen ra, bên dưới càng nhiều hơn.
Chu Diễm nhìn tóc bạc, mũi cay cay. Cô chưa từng thử nhổ tóc bạc, nên không dám nhổ mạnh mà chỉ nhẹ tay.
Bà Chu: “Dùng sức một chút, động tác dứt khoát mới nhổ được, con cứ làm kiểu đấy càng đau, dứt khoát một chút.”
Chu Diễm thử dùng sức túm, cảm giác tay “bựt” một tiếng, sợi tóc bạc nhổ được cả chân.
Bà Chu nói chuyện với Lí Chính: “Trong nhà cậu còn mấy người?”
Chu Diễm nhìn Lí Chính.
Lí Chính trả lời: “Cha mẹ cháu mất sớm, trong nhà còn một đứa cháu, nói chung coi như là chỉ có một mình cháu thôi ạ.”
“Vậy cậu lái thuyền bao lâu rồi?”
“Sắp hai năm rồi ạ, mười mấy tuổi cháu đã sống trên thuyền rồi.”
“Vậy trước đó cậu làm nghề gì?”
“Cháu từng làm đầu bếp, sau đó chuyển sang kinh doanh.”
Bà Chu hỏi tiếp: “Nghe cậu Công của cậu nói, con thuyền kia là do chính cậu mua?”
“Vâng.”
“Kiếm ăn thế nào?”
“Cũng đủ sống ạ.”
“Về sau có tính toán gì không? Vẫn lái thuyền sao?”
Lí Chính nhìn Chu Diễm: “Cũng chưa chắc ạ.”
Chu Diễm chuyên tâm nhổ tóc, trên tay đã có mười sợi, cô sợ sẽ nhổ hết tóc của mẹ, nhưng lại không muốn dừng lại.
Cô nhớ rõ mấy năm trước khi đến đây cũng là ở phòng này, một nhà ba người vì tiết kiệm tiền nên chỉ thuê một phòng, cô ngủ ở chiếc giường bên cửa sổ. Hiện tại bên ngoài mưa to tầm tã, ẩm ướt, bên trong phòng lại khô ráo mát mẻ, một hỏi một đáp, bình yên tĩnh mịch.
Bà Chu hỏi cô: “Nhổ được mấy sợi rồi?”
Chu Diễm: “Hơn mười sợi ạ.”
“Con nói mình đã tìm được công việc, là việc gì?”
“Nhà xưởng trang phục, tính theo sản phẩm.”
Bà Chu sai Lí Chính: “Tiểu Lí, vắt cho tôi cái khăn mặt mang lại đây.”
“Vâng.”
Bà Chu: “Đây là công việc đầu tiên của con nhớ làm cho tốt, đừng sợ chịu khổ, làm việc trong nhà xưởng cũng không cần cảm thấy mất mặt.”
“… Con không.”
“Hai năm nay con xem như nghe lời, cũng có tiến bộ.” Bà Chu nhận khăn mặt Lí Chính mang đến, cầm lấy túi xách của Chu Diễm lau cho cô, vừa lau vừa nói: “Lúc rảnh thì phải lau túi chứ, nhìn bẩn chưa này… Nếu con đã kiếm được tiền, muốn đi học thì dùng tiền của mình kiếm được mà chi trả, đừng nghĩ đến học bổng.”
“… Vâng.”
“Đừng ngừng lại, nhổ tiếp đi, mấy cái rồi?”
“… Hai mươi mấy ạ.”
Bà Chu lau bên góc túi, hỏi cô: “Có thể kiên cường chứ?”
Chu Diễm lại nhổ một sợi tóc bạc, không nói gì.
Bà Chu: “Phải kiên cường, phải học cách độc lập.”
Lí Chính nhìn chằm chằm Chu Diễm.
Bà Chu nói tiếp: “Mở lòng một chút, người hướng nội ra ngoài xã hội sẽ chịu thiệt. Nhổ hết tóc bạc chưa?”
“… Chưa ạ.”
Bà Chu kéo khóa, thấy kẹo ở bên trong: “Kẹo à, mẹ ăn một cái nhé?”
Gói kẹo còn chưa bóc, bà bóc ra, cầm một viên kẹo màu vàng.
Vị dứa ngọt ngào, vị ngọt tràn ngập căn phòng.
Bà Chu: “Nhổ nhiều rồi đấy, để mẹ xem nào.”
Bà đi vào WC soi gương, Chu Diễm đi theo mẹ.
“Được rồi, hôm nay ngủ ở đây một đêm đi.”
Chu Diễm giữ chặt quần áo mẹ, lắc đầu.
Bà Chu nhìn về phía Lí Chính: “Cậu ở bên con bé đi, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai hẵng đi.”
Bà dùng sức gạt tay Chu Diễm ra, Chu Diễm nắm thật chặt.
Trong đêm tối, tiếng còi xe cảnh sát xen lẫn với tiếng mưa rơi, lúc đầu còn không rõ, càng ngày càng gần, bây giờ thì thật chói tai.
Nước mắt Chu Diễm tuôn rơi: “Mẹ, vừa rồi mẹ đã đồng ý với con…”
“Học nhiều năm như vậy chữ thầy trả lại hết cho thầy rồi à?” Bà Chu đập tay Chu Diễm, cuối cùng đã bỏ được áo ra, “Đừng đi ra, đừng nhìn, đêm nay ngủ thật ngon, nhớ đi học đấy.”
Bà dừng lại, nói tiếp: “Lí Chính.”
Lí Chính nhìn về phía bà Chu.
Bà Chu chỉ gọi tên anh, nhìn anh, không nói lời nào, xoay người rời đi.
Vừa rồi từ khi vào WC báo cảnh sát đến giờ mới có mấy chục phút ngắn ngửi, nhưng cũng chả nói được mấy câu.
Bà Chu đi xuyên qua hành lang xuống nhà, nghĩ tới hai năm dài đằng đẵng này.
Không phải bà chưa từng oán hận, muốn chết cũng rất đơn giản, nhưng không thể để lại cục diện hỗn loạn, bán nhà, ra ngoài kiếm sống, trả lại khoản “nợ nần” không rõ ràng kia.
Bà thực sự hi vọng Chu Diễm có thể hận bà, để cho sau này cô có thể sống thoải mái một chút.
Hai năm, cuối cùng đã không còn nhịn được nữa, dùng cách của mình, được ăn cả ngã về không.
Đèn từ xe cảnh sát trong bóng đêm vô cùng chói mắt, bà ngồi vào xe.
Vương Lân Sinh chờ người đi vào, đóng cửa sau xe lại, nhìn trang trại trước mặt. Trang trại Trân Trân, tên đơn giản mộc mạc, chả đặc sắc chút nào.
Đồng nghiệp gọi một tiếng: “Tiểu Vương, còn không lên xe?”
“Lên đây!”
Cửa đóng lại, chặn tất cả tầm mắt.
Chu Diễm nắm đấm cửa, nghĩ đến “Đừng đi ra, đừng nhìn, đêm nay ngủ thật ngon, nhớ đi học đấy”, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Cô không đi ra, không nhìn, trái tim đau nhói, đập trán vào ván cửa, đập đến cái thứ hai trán đã hơi trầy xước.
Lí Chính tinh mắt, lập tức lấy tay che ván cửa, Chu Diễm cầm áo anh, đau đến mức không nói nên lời.
Còi xe cảnh sát càng ngày càng xa, cuối cùng không còn nghe thấy gì nữa.
Một lát sau, đã trở lại sự yên lặng.
Chu Diễm ngồi trong phòng, sắc mặt tái nhợt, hai mắt sưng đỏ, vẻ mặt đờ ra.
Một lát sau cô hỏi Lí Chính: “Mấy giờ rồi?”
Lí Chính: “Hai giờ.”
“Xe đi đến đâu rồi?”
“… Còn chưa được một phần ba lộ trình.”
Chu Diễm giữ chặt quai túi, qua một lát lại hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Vừa qua được mười phút.” Lí Chính nói, “Ngủ một lát đi.”
Chu Diễm nằm xuống, ánh mắt mở to nhìn
hoa văn hình hoa quỳnh trên trần nhà.
Trên chụp đèn có mấy con côn trùng bay đến bay đi, bên trong có rất nhiều vết đen, đều là thi thể của côn trùng, không biết đã chết bao lâu rồi.
Chu Diễm: “Trời còn đang mưa.”
Lí Chính vén chăn cô lên, cùng nằm xuống, kéo cô vào trong lòng.
Anh hỏi: “Không ngủ được?”
“Vâng.”
“Vậy chúng ta nói chuyện nhé.”
“Nói cái gì?”
“Em muốn nói gì?”
Chu Diễm suy nghĩ: “Mẹ bảo em khai giảng phải đi học.”
“Anh biết.”
“Mẹ để lại cho em tám nghìn.”
“Rất nhiều đấy.”
“Trước đó mẹ còn không chịu cho em đi học, em nói muốn quay lại đi học, mẹ còn đuổi em đi.”
“Chính là lần anh quay về thuyền?”
“Vâng.”
Lí Chính: “Mẹ em cũng cứng rắn thật.”
“Bà chính là người như vậy.” Chu Diễm nói, “Khi đã quyết tâm bà rất tàn nhẫn.”
“Bà cũng đâu có tàn nhẫn với em.”
“Không, bà đối với em vô cùng tàn nhẫn ấy, anh không biết hai năm nay bà bắt em làm những chuyện gì đâu, lúc diễn xuất em bị đàn ông sàm sỡ, bà cũng không thèm liếc mắt một cái.”
Lí Chính hỏi: “Thực sự bị sàm sỡ?”
“… Cũng không có.”
Lí Chính ấn trán cô.
Chu Diễm chui vào ngực anh, khẽ nói: “Mẹ em phải ngồi tù…”
Cánh tay Lí Chính căng thẳng, phần vải trước ngực ướt đẫm.
“Mẹ em phải ngồi tù, Lí Chính…”
Lí Chính ôm đầu cô, nghe tiếng nghẹn ngào buồn rầu từ trong ngực, không ngừng hôn đỉnh đầu cô, thấp giọng: “Mẹ em là người trưởng thành, bà biết bản thân đang làm gì, sẽ có hậu quả như thế nào.”
Chu Diễm lắc đầu.
Lí Chính nói tiếp: “Không phải cảnh sát họ Vương kia nói mức hình phạt có lẽ sẽ được cân nhắc giảm nhẹ sao?”
Chu Diễm lại vùi đầu vào ngực anh.
Thực ra có nói nhiều lời cũng là dư thừa, tất cả lý trí ở trước mặt người thân đều dễ dàng hóa thành hư ảo, đạo lý gì đó cũng sẽ trở nên giống như tro bụi khiến cho người ta chán ghét.
Lí Chính chỉ có thể ôm cô chặt hơn: “Em còn có anh mà.”
Sau đó Chu Diễm ngủ thiếp đi, Lí Chính vẫn không nhắm mắt, nhìn đồng hồ.
Xe đã trải qua một nửa hành trình, nước mắt đọng lại khóe mắt Chu Diễm, Lí Chính khẽ lau đi.
Khi xe đi qua hai phần ba quãng đường, Chu Diễm đang ngủ khóc nấc lên, sau đó cau mày, Lí Chính hôn cô.
Khi xe đã đi được ba phần tư hành trình, Chu Diễm thả lỏng.
Xe đi xong hết quãng đường, Lí Chính dựa vào gối, hít một tiếng, ngực hơi đau.
Chu Diễm dậy rất sớm, chân trời đã có ánh sáng, hình như mưa đã ngừng.
Cô giống như vừa trải qua một giấc mơ rất dài, trong mơ cô hai mươi tuổi, cha qua đời, mẹ ngồi tù, cô ngồi trên boong thuyền lớn đọc sách.
Rõ ràng cô mới học lớp mười, vừa đến Khánh Châu du lịch với cha mẹ, hôm qua vào trang trại, ăn cá do cha câu.
“Chu Diễm, Chu Diễm?”
Chu Diễm quay đầu, nhìn người đàn ông phía bên kia giường, dường như anh vừa tắm xong, người vẫn còn chưa lau khô.
“Chu Diễm, em dậy rồi?”
Chu Diễm im lặng.
“Sắp sáu giờ rồi.”
Thật không, sắp sáu giờ rồi ư?
“Em sao vậy?”
Cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
Lí Chính xoa mặt cô: “Em sao vậy? Nói chuyện đi!”
Ánh mắt Chu Diễm đờ ra, không đáp lại anh.
Lí Chính ôm cô ra khỏi chăn: “Nói chuyện.”
Cô vẫn không có phản ứng gì.
Lí Chính bóp cằm cô: “Câm điếc à? Nói chuyện cho anh!”
Chu Diễm vẫn bất động.
Lí Chính dán vào hai má cô, ôm lấy cô, xoa lưng cô, thấp giọng: “Nói đi, ngoan, nói chuyện với anh nào.”
“Không có gì…” Cằm Chu Diễm đặt lên vai anh, khẽ nói một câu.
Lí Chính nhắm mắt, qua một lát mới mở ra, đẩy cô ra, hỏi: “Tỉnh rồi?”
Chu Diễm gật đầu.
Lí Chính: “Hiện tại đi nhé?”
“Vâng.”
Chu Diễm rời giường, đánh răng rửa mặt qua loa, cả người không có chút sức lực nào, đầu còn hơi choáng váng. Lí Chính thấy sắc mặt cô không tốt, sờ trán cô, nhiệt độ cơ thể vẫn bình thường.
Anh hỏi: “Không thoải mái à?”
“Không sao.”
Xuống lầu trả phòng, hai người lên xe, Lí Chính suy nghĩ: “Đợi một lát.”
Anh lại đi xuống một chuyến, một lát đã trở về, cầm hai quả trứng luộc, sữa và bánh mỳ, bóc vỏ trứng: “Ăn một chút đi, cũng không biết tình hình giao thông hiện tại thế nào, có lẽ phải kẹt xe mấy tiếng đấy.”
Chu Diễm nhận lấy quả trứng luộc, máy móc cắn ăn, lòng đỏ rơi xuống đùi, chân cô khẽ dịch chuyển.
Lí Chính nhặt lòng đỏ trứng lên, đưa tới bên miệng cô, thuận tay phủi mấy vụn trứng trên đùi cô. Chu Diễm lắc đầu, Lí Chính hỏi: “Không ăn?”
“Vâng.”
Lí Chính ăn lòng đỏ trứng, lại ăn thêm một cái bánh mỳ, mới thắt dây an toàn, khỏi động xe.
Hành trình giống như ngày hôm qua, Lí Chính không cần phải mở hướng dẫn, ra khỏi lô cốt Mai Hoa trời lại mưa, đường càng thêm khó đi.
Lí Chính nhìn chằm chằm tình hình giao thông, nói với Chu Diễm: “Uống chút sữa nhé?”
Chu Diễm nhìn về phía trước, qua một lát hỏi: “Phải đi bao lâu nữa?”
“Nếu không kẹt xe thì một tiếng.” Lí Chính nói, “Anh bảo Lâm Thái đến Cục cảnh sát xem tình hình trước nhé?”
“Không cần đâu.”
Chu Diễm ôm túi xách, dùng móng tay gạt vết bẩn, Lí Chính nói: “Chợp mắt một lát đi.”
“Em không mệt.”
Phía trước có vũng nước, Lí Chính không để ý, xe xóc nảy, nước bùn bắn tung tóe lên kính chiếu hậu, Lí Chính “shit” một tiếng, ngừng xe lại, rút một tờ giấy ra lau kính, lau mấy cái, mở cửa xe đi ra ngoài.
Lí Chính che ô quay lại, chống tay vào cửa xe: “Xuống dưới hít thở không khí nhé? Anh hút điếu thuốc.”
Chu Diễm suy nghĩ, xách túi xuống xe.
Ven đường có mấy cây, cỏ dại mọc thành bụi rậm rạp, Lí Chính bảo Chu Diễm cầm ô, hút một điếu thuốc, chỉ vào mặt đất: “Đây là rau sam?”
“… Vâng.”
“Thứ này chỗ nào cũng có, lần trước anh từng hái một bó, nhưng không ăn được.”
Lí Chính ngồi xổm xuống, tiện tay bứt mấy cái, giơ lên hỏi Chu Diễm, cô lắc đầu. Lí Chính ném xuống, mắt lại nhìn lên trời: “Đúng là mưa không dứt mà.”
Anh ngậm thuốc, phủi tay đứng lên, nhận lấy ô trên tay Chu Diễm: “Ngẩng đầu lên.”
Chu Diễm ngẩng đầu, Lí Chính bỏ thuốc xuống, hôn lên miệng cô một cái.
Chu Diễm không nói gì nhìn anh, Lí Chính sờ đầu cô: “Về thôi.”
Ném mẩu thuốc lá, hai người quay lại xe, sắc trời u ám, mơ hồ nghe thấy tiếng sấm hoặc là tiếng nước sông chảy, Lí Chính nhíu mày, nhìn con đường nhỏ bên cạnh.
Giống như sóng lớn dâng lên bầu trời, tiếng mưa đã bị lấn át bởi tiếng sóng, cát vàng nuốt chửng mấy cây ven đường, mãnh liệt cuồn cuộn.
Lí Chính nắm tay Chu Diễm, hét lớn: “Chạy mau!”
Sóng lớn dâng lên, che lấp mặt trời, trong chốc lát nuốt chửng nhà và xe, Chu Diễm không kịp hét lên, sau đó lập tức bị cuốn đi, sóng lớn đẩy mạnh cô rời khỏi tay Lí Chính.
Lí Chính nhìn về phía cô hét lên: “Chu Diễm…” túm về phía trước, chạm được vào quần áo cô, anh dùng sức kéo lại, bắt được cánh tay cô, ôm chặt lất cô, để mặc cho thủy triều đập vào người anh, chiếm đoạt tất cả hơi thở của anh, tất cả sức lực đều tập trung ở hai tay.
Hồng thủy đến rồi.