Mưa to đã được cảnh báo trước, bên phòng chống ngập lụt tăng lên cấp 1, mực nước ở trạm Khánh Châu là 1,02 m. Tòa nhà sụp xuống, mấy trăm nghìn con người bị nhốt, quân đội vội vàng lao đi cứu viện.
Tầng một bị ngập rồi, Lâm Thái chuyển kênh, vừa xem thời sự, vừa gọi điện thoại cho Lí Chính, đã gọi hai giờ rồi mà vẫn không gọi được.
Thẩm Á Bình hỏi: “Thế nào rồi?”
Lâm Thái: “Báo cảnh sát trước đã.”
Cát vàng cồn cuộn, dòng nước chảy xiết, Lí Chính dựa vào một thân cây, một tay bắt lấy thân cây, tay kia ôm chặt Chu Diễm.
Vật nhọn đâm vào tay, máu đỏ chảy hòa vào trong nước, cây gãy, anh lại dùng toàn bộ sức lực ôm cô.
Chờ khi dừng lại, Lí Chính nằm bò trên một đầm cỏ.
Đầm cỏ ước chừng khoảng hai mét vuông, Lí Chính đặt Chu Diễm lên trên, bỏ túi xách của cô ra, đặt cô nằm lên, sờ mặt cô gọi: “Chu Diễm? Chu Diễm?”
Chu Diễm không đáp lại.
Lí Chính hô hấp nhân tạo cho cô, Chu Diễm nhanh chóng ói ra nước.
Chu Diễm mở mắt ra, hoảng hốt gọi: “Lí Chính!”
“Anh đây, anh ở đây.”
Chu Diễm bắt lấy cánh tay anh, ôm cổ anh, trong lòng sợ hãi gọi tên anh: “Lí Chính, Lí Chính…”
Lí Chính trấn an vỗ lưng cô.
Chu Diễm quay lại nhìn, lập tức bị cảnh tượng trước mắt hù dọa.
Nước bao quanh bốn phía, dòng nước chảy xiết, bọn họ giống như đang ngồi trên một hòn đảo hoang, bờ biển cách bọn họ mấy chục mét, với tình hình hiện tại căn bản không thể bơi qua được, nếu không sẽ bị dòng nước cuốn đi.
Chu Diễm hoảng sợ: “Lí Chính, đây là chỗ nào?”
Lí Chính: “Đừng sợ, có phải em để di động trong túi xách không?”
Chu Diễm nhớ ra, lập tức mở túi xách, vở bên trong đã ướt sũng nước, cô lấy di động ra, chạm vào, không có chút phản ứng nào.
Chu Diễm: “Di động hỏng rồi, làm thế nào bây giờ?”
“Chờ cứu hộ.”
“Bọn họ có biết chúng ta bị nhốt ở đây không?”
“Không sao đâu, có lẽ chút nữa nước sẽ rút đi.”
Chu Diễm co chân lên, dựa vào Lí Chính, vẫn không dám tin.
Tay Lí Chính sờ soạng một chút trên đầm cỏ, chạm phải tay Chu Diễm, anh cầm tay cô hỏi: “Có lạnh không?”
Chu Diễm lắc đầu.
Lí Chính hỏi lại: “Có lạnh không?”
Chu Diễm sửng sốt: “Không lạnh.”
Mưa nhỏ bay bay, hơi lạnh ngấm vào da, Lí Chính sờ cánh tay cô, ôm chặt cô.
Chu Diễm tựa vào ngực anh: “Lí Chính.”
“Ừ.”
“Em sợ lắm.”
“Anh biết.”
“Vừa rồi suýt chút nữa em đã chết rồi.”
Lí Chính ôm chặt cô hơn: “Nói bừa gì đấy.”
Chu Diễm ôm chặt anh.
Lí Chính xoa lưng cô: “Đừng nghĩ linh tinh, chúng ta nói chuyện phân tán sự lo sợ của em nhé.”
“… Nói gì đây?”
“Em thích ăn gì?”
Chu Diễm sửng sốt, hình như cô cũng không biết Lí Chính thích ăn gì.
Chu Diễm: “Em thích ăn cá.”
“Còn gì nữa?”
“Gần như thích hết các loại rau.”
“Thích ăn đồ ăn vặt gì?”
Chu Diễm suy nghĩ: “Không thích riêng thứ gì, trước đây thích ăn lãng vị tiên (*). Còn anh?”
(*)products78_1
Lí Chính: “Anh hả? Cái gì anh cũng thích ăn.”
“Không thích riêng thứ gì sao?”
“… Thịt?”
“Cũng tốt.”
Lí Chính hỏi: “Em thích xem phim gì?”
“Em không thích xem phim, còn anh?”
“Anh cũng không thích.”
Lí Chính hỏi: “Thời gian rảnh em thường làm gì?”
Chu Diễm: “Đọc sách.”
“… Không còn việc khác sao?”
“Cơ bản là không.”
“Không phải lần trước em nói rất thích vui chơi sao?”
“Em nói lúc nào nhỉ?”
“Lúc ở trên thuyền.”
“Không nhớ rõ.” Chu Diễm nói, “Hát karaoke có tính không?”
Lí Chính hỏi: “Đi KTV?”
“Thỉnh thoảng đi cùng với bạn học.”
Lí Chính cười: “Còn tưởng em là đồ ngốc cơ.”
Chu Diễm nhìn về phía Lí Chính: “Vậy khi nghỉ ngơi anh thường làm gì?”
Lí Chính cụp mắt: “Ngủ, uống rượu.”
“Trước kia cũng như vậy?”
Lí Chính: “Trước kia cũng không phải là người đam mê kinh tế.”
“Vậy trước kia như thế nào?”
Lí Chính nhớ lại: “Cuối tuần ra biển, thỉnh thoảng đánh bài, đánh bi-a.”
Khi trò chuyện thời gian trôi qua rất nhanh, Chu Diễm dần bình tĩnh trở lại, cũng không biết hiện tại là mấy giờ nữa.
Lí Chính hỏi: “Có đói bụng không.”
“Không, còn anh?”
“Còn kẹo không?”
“Anh muốn ăn?” Chu Diễm lấy từ trong túi xách ra, mở gói to bảo Lí Chính lấy.
Lí Chính lại không nhúc nhích: “Lấy cho anh một viên.”
Chu Diễm cầm một một viên kẹo màu xanh biếc đặt lên tay, Lí Chính bóc vỏ ra ăn, Chu Diễm đột nhiên nhìn thấy vết thương trên tay anh: “Anh bị thương rồi.”
“Vết thương nhỏ thôi.”
Chu Diễm nâng tay anh lên: “Miệng vết thương rất sâu.”
“Không sao đâu.”
“Vừa rồi anh đụng vào chỗ nào?”
Lí Chính: “Vừa rồi túm một thân cây, nhưng túm hụt.”
Chu Diễm sờ miệng vết thương, tìm bên cạnh, không có đồ để băng bó lại, cô giữ tay Lí Chính, cúi đầu, liếm miệng vết thương.
Lí Chính đờ người, Chu Diễm lại liếm mấy cái, hai tay giữ chặt tay anh: “Vừa rồi anh chưa từng buông em ra sao?”
“… Ừ.” Lí Chính sờ soạng, dần dần sờ được đầu cô.
Mưa phùn cũng đã ngừng, dòng nước vẫn chảy xiết như cũ, không biết có phải Chu Diễm cảm giác sai không, cô cảm thấy mực nước lại dâng cao, không khỏi rụt người về phía Lí Chính.
Cả thế giới đều im lặng, ngoài tiếng nước không có bất cứ tiếng gì khác, không có ai ở gần đây, cũng không có người tới cứu bọn họ.
Chu Diễm tựa vào lòng Lí Chính hỏi: “Anh thích em từ khi nào?”
“…”
Chu Diễm không nhìn anh, cô nhìn đại dương mênh mông cát vàng, trong đầu nghĩ đến nước sông cũng màu xanh biếc, trong suốt có thể thấy được đá, thuyền di chuyển trên mặt sông, phong cảnh như một bức tranh.
Qua một lúc lâu người phía sau mới lên tiếng: “Em hái rau sam ở đâu?”
“Hả?” Chu Diễm sửng sốt, “Ven đường.”
“Thế kiếm được bao nhiêu tiền?”
“… Hai mươi mấy đồng.”
Lí Chính đặt cằm lên đầu cô, bặm môi mấy cái mới thấp giọng: “Ngày đó anh từ trên thuyền đi xuống, thấy em ngồi xổm bán rau dại, lúc anh từ bên ngoài trở về, em vẫn còn ở đó.”
Lí Chính: “Ngày đó anh kéo em lên thuyền.”
Sớm như vậy sao, thực ra anh đã từng kéo cô một lần rồi, ngày đó cô đang cắn bánh mỳ không, cầm chai nước khoáng, ngồi xổm bên quán đồ ăn ven đường bẩn thỉu, anh kéo cô đứng lên, lúc ấy trời chiều thật đẹp, thừa nhận là anh đã yêu cô.
Chu Diễm xoay người khỏi lồng ngực anh, môi dán lên môi anh. Lí Chính dừng một chút, dùng sức ôm lấy thắt lưng cô, hôn lấy cô, tay vuốt da bên dưới áo cô, dần dần cả người cô đều thả lỏng, anh nhấc chân cô lên, kéo cô ngồi lên đùi.
Hai người ngồi trên đầm cỏ nho nhỏ, giữa nước lũ mở ra một thế giới nhỏ chỉ có hai người bọn họ.
Chu Diễm đã trải qua hai mươi bảy ngày dài đằng đẵng, mấy ngày nay cô hoàn toàn suy sụp.
Ngày đầu tiên cô tỉnh lại từ trên thuyền, ngày hôm sau Lí Chính quăng cô đi, ngày thứ ba là lần đầu tiên anh kéo cô quay trở lại, ngày thứ tư cô gặp phải cướp sông rơi xuống nước, Lí Chính cứu cô.
Ngày thứ mười ba cô đứng trong sương mù, cả trời đất mù mịt chỉ có mỗi chiếc thuyền.
Ngày mười lăm Lí Chính dạy cô tập bơi.
Ngày mười bảy Lí Chính nắm tay cô ở bến tàu, mang cô quay trở về.
Sau đó bọn họ cùng nhau ngắm mặt trời, Lí Chính hôn trán cô, làm một chiếc ghế cho cô, đốt pháo hoa trên nóc thuyền cho cô xem.
Cô còn trồng hoa trong chậu, còn có bảy con búp bê xấu xí kia.
Hai mươi bảy ngày dài đằng đằng tựa như đi qua cả đời người.
Trên đời này thực sự có một người như vậy, quý báu giống như sinh mạng của chính mình.
Lí Chính khẽ nói bên tai cô.
Chu Diễm ôm chặt anh, ánh mắt nóng lên.
Lí Chính lại ôm Chu Diễm vào lòng, để cô nằm trên ngực anh. Chu Diễm từ từ nhắm mắt lại, năm ngón tay lồng chặt vào ngón tay anh, hai người lại hôn nhau.
Không biết qua bao lâu, sắc trời dần trở nên tối, dòng nước vẫn chảy xiết.
Chu Diễm lấy kẹo, mở tay Lí Chính ra.
Chu Diễm bóc vỏ, đưa tới bên miệng anh, Lí Chính lại hơi nghiêng người, không có bất cứ động tĩnh gì, Chu Diễm hỏi: “Không cần?”
Lí Chính hơi do dự một chút, di chuyển lại gần phía trước, kẹp lấy kẹo.
Chu Diễm vừa mới bóc một viên khác đột nhiên nghe thấy có người lớn tiếng hô: “Có người không…”
Chu Diễm sửng sốt, lập tức đứng lên: “Chỗ này, chỗ này có người!”
Chỉ trong chốc lát Chu Diễm đã thấy mấy nhân viên cứu hộ từ xa chạy tới, cô không ngừng vẫy tay: “Nơi này…”
“Hai người chờ một chút, đừng cử động, chúng tôi lập tức tới cứu ngay!” Đối phương lớn tiếng đáp lại.
Chu Diễm nhìn về phía Lí Chính vẫn đang ngồi im, lôi kéo anh: “Mau đứng lên!”
Lí Chính cười đứng lên.
Nhân
viên cứu hộ bàn bạc nghĩ cách cứu viện, dòng nước quá xiết, không thể làm bừa, cuối cùng bọn họ nghĩ tới việc ném phao cứu sinh, lớn tiếng: “Hai người tránh ra một chút, tôi sẽ ném phao cứu sinh sang đó, hai người mặc áo cứu sinh, bám vào phao, chúng tôi sẽ kéo hai người.”
Chu Diễm lập tức kéo Lí Chính tránh sang một bên.
Phao cứu sinh được ném qua, nhân viên cứu hộ lại gọi: “Hai người giữ chặt đầu kia!”
Chu Diễm nhanh chóng giữ chặt, hai chiếc áo cứu sinh và phao nhanh chóng được truyền qua.
Chu Diễm mặc áo cứu sinh vào, chụp phao cứu sinh qua người: “Anh đi trước đi.”
Lí Chính còn chưa mặc xong: “Em đi trước đi, cẩn thận một chút, em không biết bơi.”
Nhân viên cứu hộ hô: “Cô gái đi trước, mau lên.”
Chu Diễm giữ chặt dây thừng, nghe lệnh phối hợp với nhân viên cứu hộ, khoảng cách mấy chục mét, mất mấy lần mới sang được bờ bên kia.
Chu Diễm tháo phao xuống gọi: “Lí Chính!”
Lí Chính cười vẫy tay với cô.
Dây thừng lại được ném qua, nhân viên cứu hộ hô: “Bắt lấy!”
Lí Chính ngồi xổm xuống.
Qua một lát, nhân viên cứu hộ cảm thấy kì quái: “Bắt lấy đi! Bắt lấy dây thừng!”
Lí Chính giơ tay lên, ra hiệu đã biết.
Sau đó anh cúi lưng, sờ soạng trên đầm cỏ.
Chu Diễm kinh ngạc nhìn anh: “Lí Chính…”
“Không sao!” Lí Chính đáp lại, nói xong, anh vẫn tiếp tục sờ.
Tay anh sờ trên đầm cỏ, đụng phải tay cô, sau đó cầm lấy tay cô.
Cô nhìn anh, tầm mắt của anh lại nhìn xuống đất.
Anh muốn cô đặt kẹo trong tay anh.
Cô đưa kẹo tới miệng anh mà anh không có chút phản ứng nào.
Chu Diễm nghẹn ngào: “Lí Chính…”
Lí Chính quỳ gối trên đầm cỏ, sờ cẩn thận, cuối cùng đã chạm được vào dây, anh nở nụ cười với bờ bên kia, lệch mấy chục độ so với Chu Diễm.
Nước mắt Chu Diễm tuôn như mưa.
Trận lũ này ảnh hưởng tới hơn bốn trăm nghìn người dân, cửa hàng của Thẩm Á Bình thiệt hại cũng không hề nhỏ, còn phải sửa chữa, đúng lúc càng thích hợp cho đám người Trương Nghiên Khê ghi hình.
Một đống thiết bị được mang vào, Thẩm Á Bình nói: “Đừng làm hỏng sàn nhà của tôi, để cẩn thận một chút.”
Trương Nghiên Khê cười: “Sao cô lại giữ sàn nhà sạch sẽ đến vậy? Ngay cả ô cũng không cho mang vào vì sợ làm ướt sàn nhà.”
Thẩm Á Bình: “Lần trước em mở nhà hàng mới kia, trượt chân ngã trên sàn nhà, đâm phải một tấm kính, tận mấy tháng mới khỏi.”
“Hóa ra là như vậy.” Trương Nghiên Khê nhìn về phía góc bàn kia hỏi, “Lâm Thái còn chưa đi à? Cậu ta định ở lại Khánh Châu?”
Thẩm Á Bình: “Đừng để ý đến anh ta, xe anh ta bị lũ cuốn trôi, đau lòng nhưng không thể tìm người ta đòi bồi thường.”
“À đúng rồi, Chu Diễm quay về chưa?”
“Vừa đi được mấy ngày, cũng sắp khai giảng rồi.”
Trương Nghiên Khê cảm khái: “Tuổi cô bé còn nhỏ mà lại phải trải qua nhiều chuyện như vậy.”
“Cô bé vẫn còn rất tốt, thời hạn thi hành án của mẹ cô bé không lâu, sẽ sớm đoàn tụ thôi.”
Trương Nghiên Khê lắc đầu: “Chị vẫn không có cách nào hiểu được mẹ cô bé. Tuy Cao Trung Quang đã phải tiếp nhận điều tra, nhưng những ngày về sau còn dài mà, đáng sao?”
Thẩm Á Bình cười: “Có câu châm ngôn thế này ‘chuyện của người khác bỏ qua đầu, chuyện của bản thân thì xuyên tim’, không phải chuyện chị quan tâm thì có đáng hay không chị cũng không thể nghĩ ra được.”
Lâm Thái ngồi ở góc nói: “Tôi có thể trách được ngành phòng chống lũ lụt sao? Bọn họ chịu đền xe cho tôi sao?”
Tháng tám mặt trời chói chang.
Sóng gợn lăn tăn, nước sông trong suốt.
Chu Diễm ngồi trên boong, lật sách xem, ánh mặt trời rất chói mắt, cô xê vị trí để giá quần áo, đúng lúc che được ánh nắng.
Hân Hân hoạt bát, quấn quýt lấy Chu Diễm: “Chị Bạch chơi với em đi.”
Chu Diễm: “Tối nay nhé, chị đọc sách đã.”
“Chị thật sự muốn làm cô giáo à?”
“Đương nhiên rồi.”
Hân Hân dẩu miệng: “Làm cô giáo có gì tốt chứ.”
“… Đúng vậy.” Tầm mắt Chu Diễm rời khỏi quyển sách, nhìn mặt sông, “Giáo viên cũng không phải là người tốt.”
“Hả? Giáo viên không tốt sao?”
Chu Diễm lại lắc đầu: “Giáo viên thực sự rất tốt, bọn họ dạy chúng ta làm người tốt làm việc tốt, làm đến nơi đến chốn, tuân thủ pháp luật, dối trá là đáng xấu hổ, nhưng xã hội lại cho chúng ta biết không phải như vậy, người làm chuyện xấu vẫn có thể sống tốt.”
Hân Hân nghe nửa hiểu nửa không: “Vậy đừng làm giáo viên nữa, chơi với em thôi.”
Chu Diễm: “Không được, chị đây càng phải làm giáo viên.”
“Hả?”
“Nói cho bọn họ đến giờ Hân Hân còn chưa học được ghép vần.”
Hân Hân tức giận: “Hừ, không chơi với chị nữa.” Chạy vội tới đầu thuyền.
Chu Diễm bật cười.
Lí Chính từ trong khoang thuyền đi ra: “Em cũng chỉ thế mà thôi, cả ngày chỉ biết trêu chọc trẻ con.”
Chu Diễm: “Không phải em đang dạy không được trêu người ư.” Cô đứng lên, phủi mông.
Lí Chính hỏi: “Đến đâu rồi?”
Chu Diễm nhìn về phía bờ biển, liếc mắt một cái đã thấy ngay cây bách hiên ngang độc lập, mặt trời khuất sau cây, cành lá sum xuê.
Chu Diễm: “Đến cây kí bách.”
Chuyện xưa của tú tài và bà lão, dạy cho người ta biết hy vọng.
“Nắng như vậy mà em còn muốn ở bên ngoài đọc sách sao?”
“Mắt em cũng hơi nhức, vẫn nên vào thôi. À đúng rồi, Lão Lưu lái thuyền trở về giúp anh, còn ông ấy không làm ăn sao?”
“Anh giới thiệu việc làm ăn của mình cho chú ấy.”
Lí Chính bám vào khung cửa, bước lên bậc thang, xoay người chìa tay ra.
Chu Diễm lại nhìn cây kí bách bên bờ biển, nở nụ cười, đặt tay vào trong lòng bàn tay anh.