Rạng sáng, sắc trời vẫn còn chưa nhìn rõ được ánh mặt trời nào, cửa chính của hữu tướng phủ đã bị ù ù đập đập cùng hàng loạt những tiếng la vang dội, cửa vừa mới mở thì tử tước Declan đã xông ngay vào,hạ nhân cũng chẳng biết kêu than gì, chỉ nói được duy nhất một câu là lão gia hữu tướng Mạc Khắc đại nhân còn chưa tỉnh giấc.
Mà Diệp Tường hoàn toàn chẳng có để ý gì đến lời nói của bọn tiểu hồ li này, chạy thẳng tới gian phòng của lão cáo già Mạc Khắc, nhoáng cái bọn hạ nhân đã chẳng thấy thân ảnh Diệp Tường đâu .
Lúc này , cái lão cáo già Ni Mặc Khắc này bị giật mình lăn từ trên gường xuống ngay dưới mặt đất, nhìn rõ con người trước mắt mình là Diệp Tường, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ vẻ sầu khổ.
-”Xin nhờ, đại thiếu gia của ta ơi, đừng nói với ta là ngươi muốn kéo ta xuống giường đi tản bộ đó, ta không có cái thói quen đó đâu, hãy để cho ta được ngủ tiếp đi…”Cáo già ngáp một cái, lại bò lên giường, tiếp theo sau đó là một hồi tiếng ngáy rền vang như là lợn chết vang lên.
Diệp Tường lập tức cầm ngay cái ấm trà trên bàn, cả một bình nước trà dội thẳng vào mặt lão cáo già đang ngáy o o kia.
-”A, trời mưa , thu y phục…” Cáo già sợ hãi nhảy dựng lên, lại nhìn đến cái ấm trà trên tay Diệp Tường, hiển nhiên có chút nổi giận.
-”Uy,tiểu tử thối,con mẹ nó, đừng có mà không biết xấu hổ, quấy rầy giấc ngủ của ta, ta sẽ lấy danh nghĩa của hữu tướng đế quốc phạt ngươi đi dọn nhà cầu một tháng liền đó.” Lão hữu tướng ít khi nói năng bạo mồm như vậy, trạng thái hiện giờ rất không bình thường, cũng vì lí do này mà không ít quan viên trong đế quốc đặt cho hắn danh xưng là hồ li mặt lạnh.
-“ Cáo già, mấy trăm vạn kim tệ ngươi vẫn còn tồn lại ở chỗ ta bị người ta khiêng đi mất rồi, ta xem ngươi còn ngủ được.” Diệp Tường không khỏi cười lạnh một tiếng rồi trở lại bàn.
Cáo già nghe xong lời này, so với bị giội cả thùng nước lạnh vào người còn tỉnh hẳn hơn.
-”Thật sự?” Cáo già sống chết lo lắng cho tiền của hắn. “Không thật sự a?” Hắn giả bộ không tin đó là sự thật.
-“ Ta đã khi nào lừa gạt người?“ Diệp Tường ung dung hỏi ngược lại, mặt mũi than nhiên như là tiền bị mất không phải là tiền của hắn vậy, bị trộm tiền không phải là nhà hắn vậy,mà Ni Mạc Khắc người được hưởng trăm vạn kim tệ này, trước lễ bái chia hoa hồng nhưng lại chưa lịp khiêng về nhà,tự nhiên lại trở thành lương thảo cho người khác rồi.
-”Oa, ô ô… Tiền của ta a,ta không sống nữa,thối tiểu tử tìm cho ta khối đấu hũ , để ta đập đầu vào…!” Nứơc mắt của cáo già tung hoành khắp mọi chỗ. “Nói cho ta biết, là cái tên hỗn đản nào trộm tiền? Ta muốn đập cả nhà hắn, nam thì cắt đị JJ( tiểu đệ đệ), nữ thì bán….”
…
…
Hôm nay Tam Vung Ngũ Thế vào triều sớm tâm tình phi thường tốt, nói như thế nào đây? Ngày hôm qua đứa nhỏ Declan này lại đưa ình một con thằn lằn ba đầu hóa đá, nghe nói vật kia chính là những thứ thừa thãi của địa vực , trong tiệm sủng vật thì được niên yết với 30 vạn nhất điều,thứ này có cảm giác rất tốt, hơn nữa trong tay Tam Vung hoàng đế thì nhu thuận như một con chó nhỏ, lại còn còn có song đầu khuyển này, vô cùng đáng yêu , luôn chạy vòng vòng quanh chân chủ. Nhưng là, người trẻ tuổi Declan này khó có khi bái kiến mình, thế nhưng lại nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo khiếu nại,vì thế sau khi xử lý những chuyện trọng đại khác xong , Diệp Tường liền được Tam Vung Ngũ Thế gọi vào trong đại sảnh.
-”Tham kiến bệ hạ!” Diệp Tường lễ nghi càng ngày càng thành thục rồi,điều này không khỏi làm cho các vị đại thần trong sảnh lúc đó thỏa mãn mà gật đầu, không ít đại thần đều tán thưởng Declan tử tước này là người có gia phong phi thường, đại thần nào mà trong nhà lại không những con sủng vật ngoan ngoãn chứ, hơn nữa đều là đồ được tặng, tự nhiên mọi người đối với người trẻ