Diệp Tường thật sự rất muốn chửi toàn bộ tông ti họ hàng, tổ tiên sư cha nhà chúng nó. Giở trò bỉ ổi đã đành, hạ thuốc hắn cũng đành chịu, lấy nhiều khi ít hắn tiếp tục chịu, giờ lại còn chơi trò luân chiến nữa. Đến giờ còn nhịn thì hắn không phải là người nữa. Hơn lúc nào hết, bây giờ hắn cảm thấy thật hối hận, hối đến mức muốn đâm đầu vào chăn bông mà chết cho quên đời luôn đi. Thử hỏi, tại sao lúc xuyên qua hắn đã kịp cầm bộ dụng cụ kia rồi sao không tiện tay cầm luôn một khẩu M14 hoặc là một khẩu AK47 chứ? Như vậy thì dù là lợn lòi hay sói xám, thậm chí cả hổ vằn,…Diệp Tường hắn đều chấp hết. Như vậy thì đâu phải sầu não như thế này. Quả thật là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh mà.
“Còn quyển trục ma pháp nào nữa không?” Diane Lâm là điển hình cho câu ‘hoàng đế chưa vội thái giám đã lo’, thấy tình hình như vậy nhanh chóng nắm cổ áo Diệp Tường hỏi.
“Lão đại, nhanh! Đám Liêu Trư còn lại kia đang chuẩn bị xông tới đây kìa!” Bố Lỗ Khắc vội vàng chạy tới phía sau Diệp Tường, tựa hồ như hắn cảm thấy chỉ có đứng đằng sau lưng người trẻ tuổi này thì cái mạng còm của hắn mới có vài phần cơ hội sống sót.
Thực ra không chỉ có hai người bọn hắn nghĩ vậy, mà ngay cả Nạp Khắc cùng Đạt Cổ cũng đang giương cặp mắt ‘long lanh’ của mình lên, tràn đầy hi vọng nhìn lão bản của mình, ý của bọn họ là gì thì không cần nói cũng biết.
Diệp Tường sờ sờ không gian giới chỉ (nhẫn chứa không gian để đựng đồ, tương tự như túi đựng nhưng rộng và gọn hơn), sau đó móc ra quyển trục cuối cùng!
“MK, từ khi nào trong không gian giới chỉ của ta lại thiếu nhiều quyển trục ma pháp thuộc hệ hỏa đến như vậy? Ta nhớ ta rõ ràng đã mua hơn năm mươi quyển rồi cơ mà, vừa rồi cũng mới ném hơn mười quyển gì đó, sao giờ lại…” Diệp Tường nghi hoặc, lập tức tìm kiếm lại trong giới chỉ, nhưng, ngoại trừ nước suối ma pháp và gien huyết thanh của rồng ra thì chỉ còn một bình thuốc trung hòa, làm ổn định biến đổi, những thứ khác đã hoàn toàn ‘không cánh mà bay’, để lại mình hắn bơ vơ với cái giới chỉ rỗng tuếch.
Dù sao không gian chứa của giới chỉ cũng chỉ có hạn mà Diệp Tường đã đựng hơn một nghìn bình chứa gien huyết thanh của rồng các loại, cộng thêm mấy trăm bình nước suối ma pháp nên đương nhiên là không đựng thêm được mấy thứ khác! Tuy nhiên, đang cấp bách thế này nên hắn cũng quên khuấy mất điều đó. Hơn nữa, hắn lại còn nhớ rõ ràng là đã mua một số lượng không ít vậy mà giờ cần tới lại không thấy đâu, điều này làm cho Diệp Tương muốn phát khùng, muốn chửi ầm lên để giải tỏa nỗi bức xúc trong lòng.
“Khụ! Khụ! Lão bản à…Việc này…À, ừm…Hình như, trước kia thuộc hạ thường thấy Ô Ô cầm không ít quyển trục ma pháp thuộc hệ hỏa đem đi làm tiệc nướng ban đêm cùng Ba Nhĩ Bác…”
“…”
Trong lúc mấy người bọn họ trò chuyện thì mấy trăm con Liêu Trư còn lại cũng đã rất nhanh bị đám lam nhãn Tật Phong Lang đuổi tới, cả đàn lam nhãn Tật Phong Lang với số lượng đông đảo tụ hội cùng một chỗ đang nhanh chóng đuổi theo đàn Liêu Trư ở phía trước.
Trong đàn Liêu Trư đó có hai, ba con chạy chậm đã lập tức bị đàn lam nhãn Tật Phong Lang từ đằng sau bổ nhào vào cắn, xé,…Sau đó, vài tiếng kêu gào thảm thiết vang lên rồi tắt lịm. Còn lại chỉ là cảnh vài con lam nhãn Tật Phong Lang đang sung sướng ‘phân chia’ chiến lợi phẩm vừa bắt được. Đối với bọn chúng mà nói, đàn Liêu Trư này chính là bữa tiệc thịnh soạn không thể bỏ qua bởi lẽ chúng đã bị bọn thú nhân kia bỏ đói quá lâu rồi, bây giờ vừa ra ngoài đã thấy mùi thịt tươi, máu tươi,…Khiến cho dã tính của chúng bị kích phát ra hoàn toàn.
Bụi đất cuồn cuộn, tại một cái sân chỉ rộng hơn một ngàn mét vuông mà có tới hơn hai trăm đầu ma thú đang truy đuổi ma nói, khung cảnh có chút đồ sộ. Đối với Diệp Tường mà nói thì đây cũng là tiếng chuông báo tử, bởi lẽ, đã không có ma pháp quyển trục, lại bị truy đuổi trong một không gian nhỏ hẹp như thế này, tất cả chỉ có thể dựa vào tay không cộng thêm sức lực của tự bản thân để giữ lấy mạng,…Điều này làm hắn cảm thấy bất lực vô cùng. Chả lẽ, bọn họ không thể làm gì hơn ngoài việc ngồi chờ trở thành bữa tiệc trong miệng đàn Tật Phong Lang kia sao?
Người, đều luôn sợ chết, Diệp Tường hắn cũng vậy. Cho tới bây giờ, hắn vẫn luôn nghĩ và muốn sống, sống cho thật tốt, nhưng có vẻ như việc này thật khó. Từ lúc xuyên qua tới nay, hắn vẫn luôn kề cận cái chết, chỉ cần sơ xảy một chút là bước chân vào địa phủ, và lần này, cũng không phải là ngoại lệ.
Bên cạnh hắn, Bố Lỗ Khắc đã sợ tới mức hai chân mềm nhũn, ngã xõng xoài ngồi bệt dưới đất, quần đã ướt một mảnh, hiển nhiên là do quá sợ hãi mà tè ra quần.
“Liều mạng thôi!” Diane Lâm đứng sau lưng cắn chặt răng, vẻ mặt kiên nghị nắm chặt gậy gỗ trong tay, Nạp Khắc cùng Đạt Cổ trầm mặc, lặng lẽ bày ra tư thế phòng ngự, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng hi sinh tất cả. Bọn họ đang đánh cược: dùng toàn bộ sinh mệnh làm tiền cọc để đánh đổi lấy một tia hi vọng được sống sót. Trong trường hợp cửu tử nhất sinh này thì đây là con đường cuối cùng mà bọn họ có thể đi, dù là vực thẳm thì cũng phải bước tiếp tới.
Diệp Tường trầm mặc một chút, sau đó cũng nhặt một cây gậy lên, nắm chặt trong tay, đứng dậy…Nếu đã sắp chết, thì còn gì phải sợ nữa. Như vậy thì Diệp Tường hắn đương nhiên cũng muốn thả tay liều mạng, bất chấp tất cả: cẩu cấp thì nhảy tường, người cấp cũng sẽ nổi bão!
Khoan đã! Đợi một chút! Diệp Tường đột nhiên nhìn chằm chằm vào quyển trục đang cầm trong tay. Đây không phải là một quyển trục bình thường. Nó không phải là quyển trục có sức phá hủy mạnh như những quyển trục thuộc hệ hỏa, cũng không phải quyển có thể khống chế đối phương như quyển thuộc hệ băng,…Năng lực cụ thể của nó là gì thì Diệp Tường cũng không rõ. Nhưng mà, để có được nó, hắn đã tốn mất vài nghìn kim tệ. Nghe người bán nói thì nó được gọi là quyển trục khế ước, khả năng của nó cũng không có gì đặc biệt cho lắm. Ờ thì, đại khái là có thể ký kết khế ước với kha khá ma thú, cũng không nhiều lắm, ít thì là vài trăm, nhiều thì là vài nghìn thôi ấy mà. Còn về phạm vi thì…Haiz, nản! Được ngàn mét thôi ấy mờ. Có vậy mà cũng mất mấy nghìn kim tệ, hắn đúng là ngây thơ, lương thiện quá mà, bởi vậy nên mới bị bọn gian thương dễ dàng lừa tiền. (mấy ma pháp sư khác, nhất là mấy vị thuộc hệ thuần thú sư mà nghe thấy suy nghĩ này của hắn mà không lột da, lóc xương thì không thể giải nỗi uất ức này đâu. Hắn là điển hình của loại người ‘được tiện nghi còn khoe mẽ’ mà)
“Ngaoo..o…o!”Xen lẫn với tiếng sói tru là tiếng ù ù của lũ Liêu Trư đang điên cuồng chạy về phía bọn người Diệp Tường.
Nạp Khắc cùng Đạt Cổ cắn chặt răng, nắm chắc cây gậy trong tay thêm vài phần, dù vậy nhưng bọn họ vẫn biết rõ là không có ích gì nhiều. Bởi vì, thân thể của bọn họ cũng