“ẦM!” Một tiếng nổ lớn vang lên, cứ điểm rung động dữ dội.
Thú binh canh cửa vẫn còn đang ngơ ngác, chưa kịp hiểu xem đã và đang xảy ra chuyện gì thì từ trong đường hầm nối với nhà tù bỗng nhảy ra một thân ảnh, mượn lực từ hai bên vách tường di chuyển liên tục, thân hình phi thường nhanh nhẹn. A Mã kinh ngạc nhìn chăm chú vào người mới tới này, không, thay vì nói là người thì nên gọi là hồ li tinh mới đúng!
Thú binh nhanh chóng quơ lấy binh khí, hướng về phía hồ li tinh xinh đẹp, thanh thuần kia tấn công.
Viuuuuu——
Một hồi ám khí giống như mưa kịch liệt phóng tới, một mảng lớn thú binh lập tức rầm rầm ngã xuống, đi đời nhà ma.
“Không ngờ nữ hồ li của tộc Tạp Kéo Tạp lại dám tới cứ điểm Hồng Lưu của chúng ta à? Hừ! Muốn chết thì ta sẽ cho ả toại nguyện!” A Mã vừa dứt lời, lập tức phi thân, chuẩn bị công kích đối phương. Từ hai tay của hắn cùng lúc đó đột nhiên hiện ra móng vuốt màu đen trông vô cùng sắc bén.
Xoạt! Choang! Móng vuốt của A Mã dễ dàng phá nát vách tường làm từ loại đá cứng nhất dễ như phá nát miếng đậu hũ, từ trong đám bụi bặm mù mịt đó, có thể mơ hồ trông thấy từ móng vuốt kia tỏa ra ánh sáng màu đỏ như máu, trông vô cùng khủng bố.
Nhưng đối phương cũng không dại dột mà đối đầu trực tiếp với hắn, người đó bắn ám khí về phía A Mã. Sau đó, lập tức xoay người, đạp vào góc tường nhảy lên cao, tránh thoát khỏi đợt công kích đầu tiên từ A Mã. Hai thú nhân, dùng tốc độ mà lấy mắt thường không thể nào theo dõi được, cùng sử dụng quyền cước tại đường hầm hẹp hòi truy đuổi, chiến đấu kịch liệt….
Từ một hướng khác, Đạt Merck mang theo một nhóm thú binh chạy tới trên đấu trường giác đấu, nhưng, đúng lúc đó, từ trên không trung của đấu trường đột nhiên xuất hiện một gã phong kỵ sĩ.
Đạt Merck giơ chùy, hướng thẳng về phía Phong Long kia ra hiệu, lập tức hơn mười tên thú binh trên đấu trường giương lên cung tiễn… Xoạt, xoạt! Một trận mưa tên như vũ bão nhắm thẳng về phía Phong Long trên không trung lao tới.
Viuuuu…
Ngaooo! Phong Long kia trúng tên, kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó thân hình chao đảo, nghiêng nghiêng ngả ngả ngã xuống đất. Lập tức, từ trên lưng Phong Long nhảy xuống một người!
Khán giả ngồi trên khán đài tại thời điểm phát sinh hỗn loạn đã chạy sạch, không còn một mảnh, mà đám thú nhân trên tường thành vừa bắn tên vừa rồi thấy vậy đã lập tức rút cung tên ra, chuẩn bị đối phó với người vừa nhảy xuống từ Phong Long này.
Nhưng, chưa kịp làm gì thì bọn họ đã bị một đạo hàn quang sáng ngời tấn công.
Phốc ——Vài đạo thanh âm như vậy vang lên liên tục, sau đó, đầu của năm, sáu tên thú nhân rơi xuống, lăn tròn trên mặt đất, thân mình hùng tráng còn lại của chúng từ trên tường thành cao vút của đấu trường ầm ầm ngã xuống, ‘hạ cánh an toàn’ trên sân đấu.
Đám thú nhân khác thấy vậy bèn vội vàng phản ứng lại, giơ cung tên trên tay lên chuẩn bị nhắm vào người, không, là nhắm vào hồ ly tinh kia bắn tới! Nhưng mà, quang mang chói mắt lại một lần nữa hiện ra, sau đó, đầu của bọn chúng cũng bất hạnh như đồng bạn, rơi xuống, lăn tròn trên mặt đất. Hắc ám là thứ cuối cùng bọn họ thấy trước khi ý thức vĩnh viễn rời khỏi bọn chúng.
Cầm loan đao hình tròn (giống bun-mê-răng) đầy máu mới bay trở về, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vài phần lạnh nhạt của Cát Vi trầm xuống, hiện lên vài phần ghét bỏ, nhanh chóng lau sạch loan đao của mình rồi lập tức nhảy lên, xoay người, hạ xuống trước mặt Diệp Tường.
Dù biết tình hình hôm nay không thích hợp để cứu người cho lắm, nhưng ..Nàng vẫn quyết định tới cứu. Bởi vì chỉ có trời mới biết được vị đại vương tử thú nhân này có thể bất chợt nổi điên đem bọn người Diệp Tường đi ‘làm thịt’ hay không? Để đề phòng bất chắc, nàng đã gửi thư cầu cứu rồi, nhưng mà… Haizzzz! Hết thảy vẫn phải trông chờ vào ông trời thôi.
“Ta muốn giết ngươi!” Đạt Merck rít gào một tiếng, sau đó, thân hình cao lớn của hắn giống như một mũi tên lao vội về phía trước.
“Rầm!” Đôi chùy đại trướng của Đạt Merck đập xuống đất tạo thành một hố to nhưng hoàn toàn không trúng mục đích mà hắn mong muốn. Đối phương đã biến mất không thấy bóng dáng, ngay cả vạt áo của hắn cũng không thấy tung tích đâu cả. Đạt Merck ngó dáo dác khắp bốn phía, nhưng vô ích. Bỗng, hắn cảm thấy có một đạo Hàn Phong đang nhanh chóng hướng về phía cổ hắn quét tới.
“Đinh!” Tiếng binh khí va chạm vang dội, hoa lửa văng ra khắp nơi.
Cát Vi nhẹ nhàng hạ thân thể xuống đất, nhưng lập tức bị chiến chùy của đối phương ngăn cản lại. Loan đao cũng bị hắn đánh bay đi. Trên khuôn mặt lãnh đạm của Cát Vi lập tức thêm vài phần nghiêm túc cùng sát khí, đồng tử co rụt lại, giơ tay đón loan đao quay trở lại, sau đó xoay người, nhảy lên,…
Chiến chùy của Đạt Merck lại một lần nữa chậm một bước, đập trúng đúng vị trí mà đối phương vừa đứng nhưng chủ thể thì đã kịp rời đi ngay trước đó một giây khiến cho hắn tức điên lên. Ầm! Lại là một hồi bụi đất tung bay nữa nhưng vẫn chưa đạt được mục đích mà Đạt Merck mong muốn, lại một lần nữa Đạt Merck tức tối kéo dây xích nối liền với chiến chùy đem nó kéo trở về.
“Leng keng…” Loan đao sắc bén cùng chiến chùy uy mãnh tiếp tục đối chiến gay gắt, khiến cho hỏa quang bắn ra bốn phía.
…
Nói thật, đây là lần đầu tiên Diệp Tường thấy sự đáng sợ của Đạt Merck, mặc dù hắn là một thú nhân cao lớn, thô kệch, nhưng, thân thủ của hắn vẫn nhanh như chớp, các chiêu thức của hắn không chỉ nhanh mà còn mang