Oang…! Một thanh loan đao quét qua, lập tức phía ngoài cửa tóe lên mấy chục tia máu màu xanh, thanh loan đao nọ sau khi xoay tròn một vòng ở bên ngoài liền lập tức quay trở về. ‘Choang!’ Một tiếng, đụng trúng ngay một phần ba cửa đá đang đóng lại, bắn bay ra ngoài. Lập tức, từ bên ngoài lại vang lên một hồi tiếng kêu quỷ dị của bon thạch tượng quỷ, thậm chí trong đó còn có vài tiếng kêu nghe tương đối thê lương.
Cát Vi nhìn thấy loan đao của mình đánh trúng cửa đá lại bắn ra bên ngoài lần nữa thì tương đối khó chịu, lông mày chau lên, nhưng vẫn im lặng cam chịu.
Rầm —— cửa đá cuối cùng cũng đóng, Diệp Tường cảm thấy trái tim bị kinh hãi của mình cuối cùng cũng được thả lỏng. Lúc này, hắn cảm thấy khí lực toàn thân dường như bị rút hết, đành dựa vào vách tường ngồi xuống, xoa qua loa mồ hôi đầy trên trán, mấy chục con Tật Phong Lang ở bên cạnh thấy vật cũng nhu thuận ngồi xuống, động tác đồng loạt gần như là cùng lúc giống như Diệp Tường, chỉnh tề giống như một đội quân đã qua huấn luyện kĩ càng, hơn nữa còn không cần có bất kỳ khẩu lệnh nào.
Một màn này khiến cho hai nữ nhân cảm thấy vô cùng kinh ngạc… Bọn họ chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào kì dị như vậy, cũng như chưa từng thấy qua người nào có thể khống chế sói nhuần nhuyễn như vậy? Để kí kết khế ước thiết lập quan hệ chủ tớ với ma thú thì chỉ cần một quyển trục tạo khế ước quan hệ là đủ, nhưng chưa từng thấy ai có thể huấn luyện ma thú nghe lời, thuần thục như vậy.
Cũng không thể trách các nàng thắc mắc như vậy, bởi vì hai người các nàng không hề biết rằng thứ Diệp Tường dùng để chỉ đạo bầy sói không phải là mệnh lệnh bình thường mà là dùng tinh thần để truyền đạt mệnh lệnh. Từ lúc ở trên đấu trường giác đấu, sau khi ký kết khế ước này sau, trong lúc đào thoát, Diệp Tường vô tình phát hiện ra rằng bản thân hắn có thể sử dụng lực tinh thần của mình để truyền đạt mệnh lệnh ma thú mới thu phục, điều này tất nhiên là thuận tiện hơn nhiều so với việc gào thét tới khản cả tiếng để chỉ huy ma thú thông thường. Hơn nữa mệnh lệnh truyền từ tinh thần này không chỉ hiệu nghiệm với Tật Phong Lang, mà còn có tác dụng tới cả đàn Liêu Trư mà hắn chưa từng triều hồi kia nữa, nhưng hắn vẫn ưa thích sử dụng đàn Tật Phong Lang này hơn, bởi vì hắn có cảm giác chúng có mối liên hệ đặc thù, bền chặt và phối hợp tốt hơn nhiều so với đàn lợn to xác ngu ngốc kia.
Mà loại liên lạc bằng tinh thần này, là thứ sức mạnh mà chỉ hắn có, người trên đại lục này không có ai, hoặc ít nhất là tới bây giờ chưa từng có ai sở hữu. Tất nhiên, điều này đồng nghĩa là, cho dù có người cũng đã từng ký khế ước với mấy trăm ma thú, những cũng không có một ai có thể giống như Diệp Tường hắn, dùng lực tinh thần để triệu hồi, và chỉ huy ma thú của mình.
Bất quá, thứ làm cho Diệp Tường cảm thấy vẫn chưa thể thỏa mãn dục vọng chính là, loại khế ước kí kết giao ước với ma sủng này chỉ có thể dùng một lần duy nhất! Điều này khiến cho Diệp Tường cảm thấy vô cùng tiếc nuối, bất quá, thật may là, ít nhất hắn cũng đã kí khế ước với hơn hai trăm con Liêu Trư cùng Tật Phong Lang, như vậy cũng không tính là thiệt thòi cho lắm.
“Mấy con sói này của ngươi…?” Diane Lâm lúng túng dò hỏi. Ở trên người bá tước Declan tựa hồ luôn có thật nhiều bí mật, vĩnh viễn cũng nhìn không thấu, giống như về y thuật của hắn: chữa khỏi bệnh cho Tam Vương Ngũ Thế, hơn nữa, còn nghe nói hắn chữa khỏi bệnh cho cả Long Vương của Hỏa Vân đảo; không chỉ có vậy, ngay tại đế đô, cửa hàng sủng vật với các ma thú đã cải biến tính cách của hắn cũng vô cùng thần bí, rốt cuộc, hắn đã dùng phương pháp gì để biến đổi ma thú? Ngay cả đàn Tật Phong Lang trước mắt này cũng vậy, hắn làm thế nào để ra lệnh cho chúng? Đầu óc Diane Lâm trong nháy mắt có rất nhiều nghi hoặc.
Cát Vi cũng vô cùng nghi hoặc, nhưng cô nàng không nói gì chỉ là cái nhíu mày trong lúc này mang theo rất nhiều nghi hoặc.
Diệp Tường phất phất tay, kí hiệu màu đỏ trên trán bỗng nhiên sáng lên, cùng lúc đó, trên trán của mấy chục con sói của đàn Tật Phong Lang đang ngồi ngay ngắn cũng sáng lên, thoáng cái, mấy chục con sói thoáng cái liền biến mất trước mắt mọi người, chỉ lưu lại hơn mười đoàn khói đen, nửa điểm thân ảnh cũng chả thấy.
Diệp Tường không thèm quan tâm tới nghi hoặc trong mắt hai nữ nhân này, đương nhiên, hắn cũng không rảnh để giải thích cho hai cô nàng đâu, người, có đôi khi phải biết cách che dấu, Diệp Tường hắn gần đây cũng đã khôn ngoan hơn rồi, hắn hiểu rất rõ nếu để cho người khác biết hết các nước cờ của mình thì chỉ có thể ăn cám mà thôi. Mới nghĩ tới đây, hắn bỗng nhiên cảm thấy đầu óc nặng trĩu, cơn buồn ngủ ập đến.
Hiển nhiên, đây là hậu quả do vừa rồi sử dụng lực tinh thần quá độ, dựa vào cửa đá, Diệp Tường rốt cục nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng, hắn tựa hồ nghe thấy hai nữ nhân ở đối diện đang nói gì đó với mình, nhưng toàn thân hắn đã hoàn toàn kiệt sức, thân thể hướng bên cạnh nghiêng một cái, lập tức té xuống, hoàn toàn không nghe thấy gì cả, trong lúc mông lung dường như hắn bị người tiếp được …
…
Ý thức chìm trong vô thức, trong bóng đêm mộng ảo, Diệp Tường tựa hồ nhìn thấy một thân ảnh hơi chút quen thuộc mặc áo choàng màu trắng, chậm rãi hư không, trôi nổi đến, khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành mơ hồ trước mặt, khí chất lạnh nhạt, lạnh lùng kết hợp với sự xuất trần khiến nàng càng giống như tiên tử không thực khói lửa nhân gian hơn, Diệp Tường giơ tay ra muốn chạm vào