Nhìn từng vết máu đỏ sậm loang lổ trên vách tường kết hợp với những văn tự cổ của thú văn (văn tự của thú nhân) được khắc sâu trên tường kéo dài mãi cho tới tận cùng khiến cho người xem dấy lên từng trận bi thương bất đắc dĩ không kiềm chế được. Chỉ là tàn dư còn lại của cuộc thảm sát mà còn tang thương như thế này, vậy thì, khung cảnh của cả trăm năm trước, khi mà cuộc thảm sát đang diễn ra còn bi thảm như thế nào đây?
“Vương tộc thú nhân, đế chế hùng mạnh cùng các con dân của vương quốc thú nhân hùng mạnh,….tất cả mọi thứ đều bị diệt vong, đó là do lỗi của bổn vương…Chỉ trách bổn vương đã quá nhẹ dạ cả tin, tin vào những lời dối trá trắng trợn của bọn Giáo hội. Rõ ràng chính bọn chúng là độc thủ phía sau màn thảm sát này chứ không còn ai khác! Tộc Ngưu Đầu Nhân cùng Cẩu Đầu nhân là một lũ hèn nhát, lâm trận còn quay đầu bỏ chạy! Đệ đệ của bổn vương-Trát Đa Duy cũng đã phản bội bổn vương! Nó đã liên hợp với đạo quân kim sắc thập tự quân của Giáo hội mưu đồ bí mật gây nên cuộc chính biến! Khi bổn vương nhận ra điều này thì tất cả cũng đã quá muộn. Lưu Đạt Khắc Tư vì yểm hộ cho bổn vương an toàn tiến vào mật thất mà bị đội quân mặt nạ vàng (tức kim sắc thập tự quân) đánh trọng thương, bản thân bổn vương cũng trúng độc do Trát Đa Duy âm thầm hạ. Rốt cuộc, cho đến tận giờ phút này, bổn vương suy nghĩ cẩn thận và nhận ra chân tướng của hết thảy mọi việc. Tất cả là do bọn Thập Tự Quân gây ra, chính chúng đã xui khiến đệ đệ của bổn vương làm phản, gây ra thảm họa như thế này. May mà, tộc Tinh Linh cùng tộc Người Lùn đã kịp thời phái người tới hộ tống “Phương nguyệt chi hoa” đưa ra ngoài, hi vọng đại pháp sư A Đức Tích Thiên có thể mời được long vương Cổ Nhân của Hỏa Vân kịp thời tới cứu tộc thú nhân, Ông Trời muốn diệt thú tộc aaaaa…”
Cát Vi phiên dịch xong, ngữ khí vốn đã có chút thâm trầm lúc này lại mang theo một cỗ bi thương trầm trọng. Dường như nàng ta vẫn còn đang chìm đắm trong sự tiếc nuối, bi thương cùng thú vương thời viễn cổ-vị đại đế cuối cùng của một thời kì lịch sử huy hoàng. Giờ phút này, trong thạch thất yên tĩnh, tựa hồ, trong đầu mấy người bọn họ đều đang tự động mô phỏng ra trận chiến dịch khốc liệt năm đó…để rồi cùng thổn thức, bi thương, tiếc nuối, phẫn hận cùng một triều đại đã bị chôn vùi trong quá khứ,…
Lúc này, Diệp Tường đang làm gì? Để hợp với khung cảnh xung quanh cùng cảm xúc của mọi người, hắn hiển nhiên cũng đang suy tư, dù sao đi nữa hắn đã từng đến Hỏa Vân đảo. Lỗ Phu Biệt của Hỏa Vân đảo cũng từng nói qua, mấy trăm năm trước quả thật có một vị pháp sư tên là Tích Thiên đã từng tới và sống một thời gian tại Hỏa Long đảo, có vẻ như vị pháp sư được nhắc tới trong di ngôn này cùng vị đã tới Hảo Long đảo kia là một người. Sau đó thế nào, Diệp Tường không biết cụ thể, cũng không muốn biết, tuy nhiên hắn rất thắc mắc không biết “Phương nguyệt chi hoa” kia là vật gì?
“Mặt nạ vàng?” Diane Lâm ở bên cạnh cũng đã nhanh chóng tìm ra điểm mấu chốt của vấn đề.
Diệp Tường nghe thấy vậy cũng nhanh chóng gọi hồn về, sau đó hướng về phía Cát Vi ở đối diện dò hỏi: “Đấy là nhân vật bí ẩn của tộc thú nhân các ngươi hả?”
Cát Vi nghe vậy liền nhíu lông mày, suy tư một hồi lâu mới đáp lại: “Qua di ngôn này ta chỉ biết duy nhất nhân vật có tên là Trát Đa Duy là đệ đệ của thú vương Trát Ghìm, còn về phần mặt nạ vàng hay đội quân mặt nạ vàng kia ta cũng không biết đó là ai hay là tổ chức nào.”
“Phương nguyệt chi hoa’ là gì?” Diane Lâm quay đầu nhìn rồi Diệp Tường hỏi.
“Khụ…Khụ…! Ta làm sao mà biết được!” Diệp Tường thật sự cảm thấy đầu hàng với nữ nhân này rồi. Nàng ta thật đúng là đem hắn làm vị thần biết tất biết tuốt, không những thế nàng ta còn nhân tiện xem hắn như là một vị thần đa năng không gì không làm được, chỉ cần hô ‘úm ba la’ là xong hết á. Aizzz ! Nữ nhân, quả nhiên là sinh vật ngực to óc bằng quả nho mà, Nhưng mà… Hình như ngực của nữ nhân này cũng đâu có to lắm mà sao cô nàng vẫn ngu ngốc như vậy, hay là….Đàu óc Diệp Tường lại bắt đầu không tự chủ suy nghĩ xấu xa, thậm chí mắt hắn còn nhìn chằm chằm vào ngực Diane Lâm không rời.
Hiển nhiên Diane Lâm cũng đã trông thấy ánh mắt sắc lang của kẻ nào đó, vừa định mở miệng mắng một chút cho hắn tỉnh ra thì Cát Vi ở bên cạnh lại nhanh miệng nói chuyện trước.
“Các bộ lạc của Thú Tộc ghi chép lịch sử không được trọn vẹn, đầy đủ cho lắm. Tuy nhiên về sự tình sau đó thì ta cũng biết một chút. Quân đoàn của nhân loại cùng quân của Thú Tộc sau đó kéo dài hơi tàn rồi sau đó tuyệt diệt, tình hình cụ thể ta cũng không biết, tuy nhiên ta thật không ngờ rằng ngay cả ‘đội quân vàng’ của Giáo Đình cũng tham dự vào. Bọn chúng được xưng tụng là ‘Đội quân thiện chiến nhất’, đồng thời cũng là ‘đội quân lương thiện nhất’ của đại lục Đa Á. Vậy mà….thật không ngờ chúng lại tham gia vào cuộc thảm sát năm đó! Đó là tàn sát, cuộc tàn sát trần trụi, dã man nhất cho tới bây giờ!” Tâm tình của Cát Vi có vẻ có chút kích động, không ổn định. Dù sao cũng không thể trách nàng được, bởi vì dù gì đi nữa nàng ta cũng thuộc tộc Tạp Kéo, là một nhánh của tôc Thú Nhân, vì vậy, cảm thấy phẫn nộ khi biết tổ tiên mình bị thảm sát như thế là điều đương nhiên! Nàng nghĩ, nghĩ mãi mà vẫn không rõ ‘ tại sao nhân loại lại tàn nhẫn như thế như thế?’.
“Tàn sát hàng loạt dân trong thành…” Diệp Tường cũng trầm mặc, trong dã sử xác thực có ghi lại cuộc thảm sát này nhưng không một ai biết chân tướng hay lý do cho cuộc thảm sát này là gì. Mọi người chỉ biết là: trong một đêm ngắn ngủi, vương quốc thú nhân hùng mạnh đã tuyệt diệt không lý do. Điều duy nhất mà mọi người còn nhớ đó là gần mười vạn thú nhân tay không tấc sắt đã bị tàn sát dã man. Sau đó rất nhiều tài sản, vật có giá trị của vương quốc thú nhân đã bị nhân loại tranh nhau mua,… Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của Diệp Tường mà thôi. Dù sao đi nữa hắn cũng là người hiện đại đọc và xem biết bao tài liệu về lịch sử, vì vậy, các tình huống đã từng xuất hiện trong lịch sử thú nhân hay cả cuộc thảm sát bị che dấu kia, hắn cũng không lấy gì làm ngạc nhiên cho lắm.
Sau đó, thành Thú Vương cũng bị đốt, lửa cháy ba ngày ba đêm, biến tòa thành đồ sộ thành tro tàn. Nếu không phải là phát hiện ra di tích còn sót ại của thú Vương Thành thì quả thật, Diệp Tường còn không phát hiện ra thì ra thành thú vương đồ sộ như thế, thành thú vương hiện nay so ra không bằng một góc của thành năm đó.
Tuy nhiên Diệp Tường cũng lười suy nghĩ thêm nữa, mặc kệ nó có đồ sộ hay hùng vĩ hay không, đằng nào cũng chả liên quan gì tới nhà hắn cả. Thứ duy nhất mà hắn quan tâm là thứ đồ vật bị mất kia kìa. Vì vậy, hắn trực tiếp đi đến trước