Tại thời điểm diễn ra bữa tối ,trước kia Mã Khắc đã biết được sức ăn kinh người của tiểu nha đầu cho nên đã sai người hầu làm tăng gấp ba lượng thức ăn ,nhưng thực tế sức ăn của tiểu nha đầu còn vượt ra khỏi dự tính của Mã Khắc,càng làm cho Diệp Tường phải thán phục,lo lắng sau này không biết phải nuôi sống tiểu nha đầu này như thế nào,một bữa cơm mà có thể đem hắn ăn đến chết,Diệp Tường cảm thấy không khỏi khóc không ra nước mắt.
Ngày kế tiếp.
Sáng sớm con ngựa là lão địa tinh đã điên lên,nói là hoàng thượng triệu kiến,Diệp Tường là học trò mới của lão địa tinh,đương nhiên phải đi theo cầm va-li cho thầy rồi còn phải làm vài việc lặt vặt này nọ.Hiểu theo từ ngữ ở Trái Đất mà nói,hôm nay chính là ngày đầu tiên đi làm của Diệp Tường.
Đương nhiên ,lúc ra khỏi cửa không tránh khỏi tiểu nha đầu gắt gao túm lấy góc áo của Diệp Tường làm hại hắn cùng với đám người hầu tốn không ít nước miếng mới làm cho tiểu nha đầu kia thực ngoan ngoãn mà ở nhà.
Tới đón Mã Khắc là một đội kỵ sĩ mang vũ khí tiên minh, mặc dù không có như hôm qua là đội kỵ sĩ Long Ưng oai phong lẫm lẫm nhưng ngược lại là khôi giáp màu bạch thoạt nhìn cũng có vài phần tráng túc.
Diệp Tường thật sự không hiểu, Mã Khắc rõ ràng là một lão nhân rất được hoàng đế coi trọng.Xe ngựa được một đội kỵ sĩ hộ tống thẳng tiến về phía hoàng cung tráng lệ.Trên đường đi Mã Khắc híp mắt ngủ,vừa ngủ vừa ngáy.Còn Diệp Tường thì mang một bộ dạng nhàm chán kéo rèm xe nhìn người qua lại bên ngoài ,nhưng nguyên nhân chính vẫn là ngắm các cô nương xinh đẹp bên ngoài kia.Đây cũng là một trong những sở thích chính của Diệp Tường.
Sau một hồi ,đoàn xe cũng đã vào tới hoàng cung,dường như hoàng đế cùng các đại thần đang họp bàn chính sự,do vậy nữ hầu cận đưa Mã Khắc cùng với Diệp Tường tới hậu viện hoa viên của hậu cung để chờ.Diệp Tường đối với kiến trúc hoa lệ của hoàng cung không khỏi cảm thán,trong nội tâm thầm kết luận hoàng đế này thật là có tiền.Tại thời điểm Diệp Tường đang thưởng thức hoa cỏ,lão hoàng đế với dáng vẻ gầy còm đã đi tới.Chỉ là trong tay cầm quyền trượng và trên đầu là vương miện có vẻ không hợp với hình dáng chút nào.
-‘’Bệ hạ an khang’’ Mã Khắc chăm chú làm lễ chỉ là tư thế rất không có tiêu chuẩn,phỏng chừng là do có mặt của Diệp Tường mới trưng ra bộ dáng trang trọng.Diệp Tường đã sớm nhìn thấu nhân phẩm của lão địa tinh này.
-‘’Ân,đứng lên đi! Hắn là?’’Lão hoàng đế chỉ vào Diệp Tường đứng sau lưng Mã Khắc mà dò hỏi.
-‘’A,hắn là học trò mới của ta’’. Mã Khắc giải thích.
-‘’Đệ tử?”Lão hoàng đế lập tức biểu lộ sự kinh ngạc không thôi.Lập tức lại quay sang nhìn nhìn Diệp Tường,còn nói ‘’Mã Khắc ,rõ ràng ngươi có thu nhận đệ tử,thật sự tốt ,thật sự là quá tốt …….’’
Lão hoàng đế cao hứng giống như đứa bé, ngồi xuống cái bàn ở hoa viên,chỉ trong chốc lát người hầu đã bưng tới rất nhiều điểm tâm sáng.Mà lão hoàng đế cũng rất nhiệt tình kêu gọi Mã Khắc cùng Diệp Tường thưởng thức.Mà Diệp Tường từ sớm đã phải rời giường nên tự nhiên là rất đói bụng ,vì vậy mà tự nhiên nhét một khối vào miệng.Mặt khác hai cánh tay đã cầm lấy hai khối ở trong đĩa,nói thật ,cơm là thiết yếu,người là cương,đi làm đương nhiên là phải ăn,mà hiện tại khó lắm mới được ăn bữa sáng như của hoàng đế vì vậy càng muốn ăn thêm vài phần.
Bên cạnh Mã Khắc đối với tướng ăn của học trò mới cũng chỉ có thể cười khổ mà lắc đầu,ngược lại lão hoàng đế có chút ý tứ đánh giá Diệp Tường.Xác thực, thoạt nhìn Diệp Tường thực rất là bình thường , chỉ là cẩn thận dò xét lại lời nói,người trẻ tuổi này ngược lại có chút phóng đãng không cấm kỵ, thậm chí khi ở trước mặt hắn rõ ràng là bậc đế vương vậy mà vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh,chỉ cần điểm ấy đã thấy được hắn không giống với những người trẻ tuổi bình thường khác.Lão hoàng đế bắt đầu có chút yêu mến người trẻ tuổi này.nhưng mà tại thời điểm khi Diệp Tường đang cầm lên chén sữa với hương thơm ngào ngạt thì, ‘’Hưu—Cách cách’’ ,một quả tiễn màu đen đã bắn nát chén trà sữa của hắn,sữa bắn tung tóe làm bẩn hết bộ y phục mới của hắn.Đây chính là bộ y phục mới mà hắn mặc hôm nay a,càng làm cho hắn tức giận hơn chính là đối phương đã quấy rầy việc hắn dùng điểm tâm.
-‘’Có thích khách!’’ Một tiếng hô