Sưu!
Một bó quyển trục (sách ghép từ các thẻ tre ngày xưa của Trung Quốc) nhằm chuẩn hướng đối phương bay vèo qua, đồng thời Diệp Tường cũng nhanh chóng hướng phía nữ tử ‘vồ tới’.
Đối phương linh hoạt quay người né tránh, sau đó tung một cước, đem mấy quyển trục có chứa ma pháp này đá đến góc trướng doanh, lập tức xoay người hướng Diệp Tường bổ nhào qua, quả nhiên, đối phương là nhằm vào Diệp Tường mà tới, nhưng không phải là muốn giết hắn mà chỉ muốn đánh bay hắn ra để cứu người mà thôi. Bất quá, đây cũng không phải là điều gì bất ngờ lắm, dù bản lĩnh chả có là bao nhưng điều này Diệp Tường vẫn là sớm đoán được.
”Đừng hòng cướp được!” Diệp Tường gầm thét một tiếng, sau đó xoay người hướng phía đối phương nhào qua.
Binh! Bốp! Rầm!
Thân thể hai người dán sát cùng một chỗ, ánh mắt đều gắt gao nhìn chằm chằm vào đối phương, nhưng, sắc mặt đều rất yếu ớt, chả có tí khí thế nào cả, tựa như mèo hen vậy! Đồng thời trên trán cũng đã cùng toát ra mồ hôi, nhỏ từng giọt, từng giọt lộp bộp xuống đất. Tuy nhiên hai kẻ dở hơi này vẫn cứ giữ nguyên tư thế ‘kì cục’ như vậy giằng co lấy.
Tách! Tách!… Từng giọt từng giọt máu tươi đỏ hồng rơi xuống thảm, vừa chạm xuống đất mẹ liền vỡ tung ra thành nhiều giọt nhỏ hơn vẩy ra thành một khoảng lớn, hơn nữa máu tươi càng rơi càng nhiều, thoáng cái, cả tấm thảm đã tích được thành một vũng máu. Không phải là Diệp Tường không muốn thét lên, chẳng qua là thời gian không cho phép hắn làm như vậy, chính mình chỉ cần hơi chút không chú ý một cái là đối phương có thể nhân cơ hội ‘làm thịt’ chính mình ngay, dù sao tốc độ của đối phương thật sự là quá nhanh, không thể khinh thường được.
”Hừ! Thì ra ngươi là loài Hoài Mét của tộc thú nhân a!” Tuy sắc mặt Diệp Tường tái nhợt, nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch, gian nan nở một nụ cười trào phúng, nói.
Đồng tử của đối phương lập tức co rút lại, hiển nhiên là hơi có chút khiếp sợ, nhưng rất nhanh sau đó hắn liền khôi phục lại như vừa rồi, dường như chưa từng có bất luận biểu lộ khác lạ nào. Hành động duy nhất của hắn là dùng một chỉ (tương đương với một ngón tay của người) móng vuốt che miệng vết thương phía dưới bụng do một nỏ mũi tên màu đen cắm ngập một nửa vào bên trong thân thể của hắn, huyết, một đường dọc theo mũi tên chảy xuống, nhỏ tại trên mặt thảm…
Cùng trong lúc đó, Diệp Tường cũng bị đối phương đâm trúng vào bàn tay , vì hắn muốn ngăn cản chủy thủ của đối phương đâm vào thân thể nên mới không thể làm khác được, đành hi sinh bàn tay để bảo toàn tính mạng, đương nhiên, thanh chủy thủ đó vẫn đang bị tay Diệp Tường vững vàng nắm chắc, vẫn ở ngang tầm trước bụng nên hắn không dám tùy tiện lộn xộn.
Xuy! Đối phương dùng sức rút chủy thủ ra, lập tức máu từ tay Diệp Tường chảy ra như suối, bắn tung tóe, nhuộm đỏ cả y phục của hắn.
”Bịch!” Hai người rất ăn ý cùng đạp một cước vào bụng đối phương, mà Diệp Tường càng độc hơn, một cước của hắn là đạp trúng trực tiếp vào mũi tên đang cắm ở bụng đối phương kia, mũi tên lại chui sâu thêm vào bụng đối phương, thích khách kia lập tức bị đau nhức không khống chế được, một tay một chân quỳ trên đất, thân thể đã có chút run rẩy, nhưng ánh mắt vẫn y như cũ, gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Tường.
Phù! Phù! Phù! Viu! Viu! Viu! Ba cái phi tiêu từ chỗ tối bay ra, tên thích khách kia cắn răng xoay người chuyển qua một bên, ngay lập tức phi tiêu dán sát thân thể của hắn bay qua, tuy là né được nhưng hành động này cũng đủ làm cho hắn phải thở hổn hển.
Lúc này trướng bồng vang lên một tiếng ‘rầm’ , hiển nhiên là bị người khác dùng binh khí mở ra, sau đó có một người nhảy xuống trước mặt Diệp Tường, Diệp Tường nhìn rõ người nọ sau liền giật mình ngây người, người này…
Rõ ràng người vừa tới cũng có một cái đuôi, hơn nữa thân hình lại rất thon thả, trong tay cầm một thanh đao hình vòng tròn (O), Diệp Tường có thể khẳng định, đối phương là nữ, nương theo ánh sang leo lét từ ngọn đèn hắn thấy đối phương có mái tóc dài màu đỏ vấn thành một búi tóc thập phần đẹp mắt.
Xoạt! Cô gái này cùng tên thích khách đồng thời di chuyển, thân ảnh hai người lúc này giống như một ngọn gió bổ nhào từ trên xuống, ánh nến yếu ớt trong doanh trướng luôn bị lay động vì hành động của bọn họ.
Đinh! Đinh! Đinh! Choang! Choang! Rầm!
Hai người quyền qua cước lại, thực lực tương xứng, chí ít cũng đạt tới tiêu