**DỊCH: TIỂU THIÊN KIM.
**“Baba, ăn! ” Đào Tử múc một muỗng dưa hấu lớn đưa tới bên miệng Hà Tứ Hải.
“Anh không ăn đâu, em ăn đi.
” Hà Tứ Hải ngồi xuống bên cạnh nàng, lắc đầu từ chối.
“Còn rất nhiều nha, con không ăn được nhiều như vậy đâu, bụng sẽ biến thành một trái dưa hấu lớn đó.
”Đôi mắt Đào Tử mở thật to nói, dáng dấp đáng yêu cực kì.
“Haha, vậy được, em ăn trước, còn lại anh sẽ ăn.
”Nhìn dáng dấp đáng yêu của tiểu Đào Tử, Hà Tứ Hải cảm thấy tâm tình đặc biệt tốt.
“Được.
”Đào Tử không khách khí, “A ô” một muỗng lớn dưa hấu nhét vào miệng.
Thực sự quá nhiều, cả một miệng tràn đầy dưa hấu, quai hàm phình ra, nhìn giống như một bé hamster.
“Bà nội đâu ạ? Bà không ăn sao?” Đào Tử ‘gian nan’ nuốt xuống, thắc mắc hỏi.
“Ừm, bà nội không ăn.
”Đào Tử nghe vậy gãi đầu một cái, người lớn thật là kỳ quái, dưa hấu lớn ăn ngon như vậy mà vì sao ai cũng không ăn?Hình như nằm trên giường nghỉ ngơi đã khỏe hơn rồi, nên buổi tối lúc ăn cơm, bà nội rời giường.
Tinh thần cũng có vẻ cực kỳ tốt.
Một nhà ba người ngồi xung quanh bàn cơm.
Đào Tử ngó bên trái nhìn nhìn bà nội, nghiêng sang phải nhìn nhìn baba, bàn chân nhỏ vui vẻ đung đưa lúc lắc dưới bàn.
“Bà nội, người uống chút canh đi.
”Hà Tứ Hải múc cho bà nội một chén canh, sau đó lại gắp một miếng xương vào trong bát của Đào Tử.
“Oa.
”Đào Tử hai mắt tỏa sáng, vui vẻ kêu một tiếng.
Xương này là Hà Tứ Hải nhờ người đi chợ mua giúp.
Nông thôn đều như vậy, bản thân khi không thể đi chợ, có thể nhờ người khác mua giùm, đều là người trong thôn, cũng không ai sẽ từ chối.
“Bà nội, người ăn cá đi, món này cũng ngon lắm.
”Hà Tứ Hải lại gặp một miếng cá cho bà nội.
“Cháu tự mình ăn đi, đừng để ý đến chúng ta.
” Bà nội cười ha hả nói,“Bà nội, ngày mai cháu vẫn nên dẫn người đi bệnh viện kiểm tra thử xem sao.
” Hà Tứ Hải nhân cơ hội lại lần nữa khuyên nhủ.
“Con cũng muốn đi.
” Đào Tử nghe vậy lập tức nói.
“Được, anh dẫn em đi.
”“Không được, không được, thân thể ta rất tốt, sao phải đi bệnh viện, nhìn ta ăn cả một chén cơm lớn này, đừng đi bệnh viện lãng phí tiền, cháu kiếm tiền cũng không dễ dàng, tiết kiệm đi, trước tiên phải trả nợ.
” Bà nội nghe vậy thẳng thừng lắc đầu.
“Bà nội!.
”“Được rồi, được rồi, ăn cơm thôi.
”Bà nội cười ha hả đổi chủ đề, chính là không muốn đồng ý.
Nhìn bà nội lại chơi xấu, Hà Tứ Hải một mắt bất đắc dĩ.
Cuối cùng hầm hừ nói: “Cháu không quan tâm, cháu đã nói với Hướng Vinh rồi, ngày mai phải đi.
”“Tùy cháu, nhanh ăn cơm đi.
”Bà nội gắp một món ăn đặt vào bát Hà Tứ Hải, lại gắp một đũa khác cho Đào Tử.
“Phải làm bé ngoan, sau này nhớ nghe lời ca ca.
” Bà nội nói.
“Vâng.
”Đào Tử ngoan ngoãn gật gật đầu.
Hà Tứ Hải nghe vậy, cảm thấy có chỗ nào đó kì quái không giải thích được.
Ăn cơm tối xong.
Đào Tử chủ động giúp Hà Tứ Hải dọn bàn ăn.
Bà nội tự nấu cho mình ít nước ấm, xoa lên mặt, tỉ mỉ rửa sạch, lại cẩn thận chải mái tóc hoa râm, dùng băng đô cột lại tóc.
Lại được sự giúp đỡ của Hà Tứ Hải, ngâm chân với nước nóng, rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Đang rửa chén, điện thoại di động Hà Tứ Hải vang lên.
Nhìn lướt qua, là Lý Đại Lộ gọi tới, vội vàng bắt máy.
“Sư phụ, đi làm lại sao?”Hà Tứ Hải đoán là việc này thì Lý Đại Lộ mới chủ động gọi điện thoại cho hắn.
Quả nhiên, Lý Đại Lộ ở trong điện thoại lớn tiếng nói hai ngày nữa đi làm, nói hắn mau trở lại.
“Sư phụ, cổ mộ kia đã được bảo vệ chưa?”Trước kia hắn cảm thấy tốc độ đi làm lại quá chậm, hiện tại lại thấy tốc độ này quá nhanh.
“Bảo vệ? Làm sao bảo vệ? Bên trong trống rỗng cả rồi, còn bảo vệ cái gì nữa, hạng mục của chúng ta làm sao có khả năng nói dừng là dừng.
”Được rồi, mấy vấn đề này Hà Tứ Hải không có hiểu được, liền hứa hẹn hai ngày nữa sẽ trở lại, sau đó cúp điện thoại.
Đào Tử đứng trên ghế nhỏ cạnh chỗ rửa chén, lúc này đang kinh ngạc mà nhìn hắn.
Mấy lời vừa nói, nàng đều nghe thấy hết rồi.
“Đào Tử! ”Hà Tứ Hải không biết cách nào để giải thích cho bé.
“Baba, người lại muốn đi sao?”Đào Tử nỗ lực duy trì nụ cười, nhưng khóe mắt không kiềm được, nước mắt đã bắt đầu căng tràn.
Hà Tứ Hải gật gật đầu.
Đào Tử quay đầu, cúi xuống tiếp tục rửa chén, bát đũa trong bồn rửa bị nàng tác động mạnh vang ầm ầm.
“Bà nội nói, baba kiếm tièn mua quần áo đẹp, đồ ăn ngon cho Đào Tử, Đào Tử biết, cũng sẽ cố gắng ngoan ngoãn, nấu cơm, tự mình tắm rửa, nghe lời bà nội! ”Đào Tử thì thào nói.
Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là đứa nhỏ, làm sao