**DỊCH: TIỂU THIÊN KIM**“Ồ, sao lại như thế này, lợn con ăn hết rồi sao?” Hà Tứ Hải nhìn cà rốt vương vãi đầy ra đất, cố ý hỏi.
“Hì hì, con lấy ăn đó.
” Đào Tử cười khúc khích nói.
“Ăn ngon không?”Hà Tứ Hải cũng không trách cứ bé, chỉ là một hài tử bốn tuổi, có thể đòi hỏi gì ở bé đây?“Ăn không ngon, con thích ăn cà chua hơn.
” Đào Tử vui vẻ nói.
Trong mảnh ruộng này một nửa trồng cà chua, một nửa trồng cà rốt.
Điều này cũng khiến mảnh ruộng này trở thành căn cứ dự trữ đồ ăn vặt của Đào Tử.
Lúc thèm, lúc đói bụng, bé sẽ tới đây hái một ít.
Hà Tứ Hải ngồi xổm xuống, nhìn thoáng qua phần ruộng trồng cà chua, một trái chín cũng không có, thậm chí trái còn xanh cũng không có.
“Xin lỗi, chỉ tại con ăn hơn nhiều.
” Đào Tử ngượng ngùng nói.
“Không sao đâu, vốn là trồng cho Đào Tử ăn mà.
” Hà Tứ Hải nhẹ nhàng sờ sờ đầu nấm nhỏ.
Đầu nhỏ Đào Tử cọ cọ vào lòng bàn tay của Hà Tứ Hải.
Có baba thật tốt, không còn phải cô đơn nữa, thật là sung sướng.
“Đào Tử, em có muốn ăn dưa hấu không?” Ánh mắt Hà Tứ Hải rơi xuống mảnh ruộng bên cạnh, hỏi.
Bên trong mảnh ruộng này toàn những quả dưa hấu to tròn, nhìn qua rất mê người.
Đào Tử theo bản năng gật gật đầu.
Sau đó lại như nhớ ra cái gì, vội vàng kéo cánh tay Hà Tứ Hải sốt sắng nói: “Không được, bé ngoan không thể trộm đồ của người khác được.
”Mỗi lần tới mảnh ruộng này, bé đều đứng thật lâu bên bờ ruộng, thòm thèm nhìn những quả dưa hấu lớn này, thật muốn ăn a.
Nhưng baba đã nói, bé ngoan không thể tùy tiện lấy đồ của người khác.
Dưa hấu là của nhà bác Hai, không phải của nhà Đào Tử, nên Đào Tử không thể ăn.
“Đúng, không thể tùy tiện lấy đồ người khác, nhưng chúng ta đến nhà bác Hai để mua một quả, có được không?”“Được ạ.
” Lần này Đào Tử hài lòng nói.
Sau đó thúc giục: “Vậy chúng ta mau đi tìm nhị bá đi.
”Bác Hai tên là Hà Mãn Thương, cũng không phải bác ruột của Đào Tử, chỉ là gọi như vậy mà thôi.
“Được, chúng ta đi tìm thôi nào.
” Hà Tứ Hải ôm lấy nàng, nói.
“Con không chờ nổi nữa, bác Hai đột nhiên đến đây thì tốt quá rồi.
” Đào Tử tràn đầy hưng phấn nói.
Lúc này mới là dáng vẻ tiểu hài tử nên có.
“Haha, nhìn em gấp gáp kìa, sao có thể như thế! ”Hà Tứ Hải nhìn nàng nôn nóng, cười haha nói.
Nhưng lời còn chưa nói hết.
Liền nghe phía sau có tiếng nói: “Tứ Hải về rồi đấy à.
”“Ah!.
”Hà Tứ Hải quay đầu lại, nhìn thấy Hà Mãn Thương đội mũ rơm, tay cầm cái sọt đang từ bờ ruộng đi tới.
“Nhị bá.
”Hà Tứ Hải mặt đầy ngạc nhiên, vội vàng gọi một tiếng.
“Đào Tử, tới đây, bác Hai tặng cháu một trái dưa hấu.
”Hà Mãn Thương thả cái sọt xuống, lấy ra một trái dưa hấu, hướng Đào Tử vẫy vẫy tay.
Đào Tử liếc nhìn Hà Tứ Hải.
Hà Tử Hải thả nàng xuống, cầm tay bé đi tới, nói: “Bác Hai, dưa hấu của người là để bán, sao cháu có thể ăn không của người được, bao nhiêu tiền vậy ạ, cháu trả cho người.
”Hà Tứ Hải thốt ra lời này.
Hà Mãn Thương liền tức giận.
“Cháu muốn đánh vào mặt ta đúng hay không? Chỉ là một quả dưa hấu, sao có thể lấy tiền được chứ, người khác nhìn vào không biết còn tưởng ta rất keo kiệt!”“Bác Hai, cháu không có ý này.
”“Ý cái gì mà ý! Ta không cho cháu ăn, cũng không bán cho cháu, ta cho Đào Tử ăn, Đào Tử tới chỗ bác Hai đi nào.
” Hà Mãn Thương lại lần nữa vẫy vẫy tay.
Hà Tứ Hải cười nhẹ, không nói nữa, đưa tay lên lưng bé đẩy nhẹ một cái, muốn bé tiến lên phía trước.
“Bác Hai.
” Đào Tử đi tới, ngẩng đầu, ngoan ngoan gọi một tiếng.
“Ngoan~.
” Hà Mãn Thương cao hứng đáp một tiếng, sờ sờ đầu nhỏ của nàng.
Sau đó nói tiếp: “Thật là một đứa bé ngoan, để nhị bá chọn một trái lớn nhất, ngọt nhất cho Đào Tử chúng ta ăn.
”Nói xong liền cúi người xuống, bắt đầu lấy từng quả dưa hấu ra, lật lật vỗ vỗ.
“Đào Tử nhỏ như vậy, bà nội của cháu thân thể lại không tốt, cháu làm sao có thể yên tâm để hai người ở nhà rồi ra ngoài làm công thế? Ta nói này, hay là lần này cháu trở về luôn, thành thật ở nhà, chăm sóc cho Đào Tử và bà nội, đừng ra ngoài làm công nữa! ”Hà Mãn Thương vừa chọn dưa hấu vừa giáo huấn hắn.
“Bác Hai, cháu cũng không còn cách nào khác!.
” Hà Tứ Hải thở dài nói.
Khi còn sống hai vợ chồng Hà Đào có tích trữ được chút tiền tiết kiệm, nhưng sau khi họ mất, chút tiền đó cũng mang đã lấy lo cho đám tang rồi.
Còn tiền phúng viếng, ở nông thôn và thành phố khác nhau, chỉ có mười đồng tám đồng, căn bản là không hồi vốn được.
Hơn nữa bà nội còn sinh bệnh, của cải đã hết sạch không còn gì, thậm chí còn nợ bên ngoài một số tiền lớn.
Vì vậy Hà Tứ Hải mới không thể không đi ra ngoài làm công.
Hà Mã Thương cũng biết Hà Tứ Hải khó xử, nên không nói thêm nữa.
Chỉ đổi sang chủ đề khác: “Ta đã nói với Đào Tử mấy lần, nếu muốn ăn dưa hấu thì cứ đến ruộng nhà bác Hai để hái, bé thật sự là một hài tử ngoan, chỉ khi vô tình gặp phải rồi cho phép bé mới hái, hai lần, còn không thì nàng không bao