**EDITOR: TIỂU THIÊN KIM**“Lưu lão sư, đưa đồ ta cầm cho, chờ ta đi lấy xe bỏ đồ lên cho tiện, à đúng rồi, cô đi đến đây bằng cái gì vậy?”Hà Tứ Hải một tay ôm Đào Tử, tay còn lại xách đồ đạc.
“Ngươi còn tay sao?”“Không còn.
”“Vậy mà còn nói giúp ta xách?”“Khách khí thôi, sao cô lại tưởng thật chứ?”“Ngươi! Sao cứ như vậy? Không sợ bị người ta đánh à?”“Không sợ, vì người bình thường đều không đánh lại ta.
”Lời này Hà Tứ Hải là nói thật.
Hà Tứ Hải lớn lên không chỉ mày rậm mắt to mà còn có thân hình cao lớn khôi ngô, trước kia đi học cũng không có bao nhiêu người dám trêu chọc hắn.
Hiện tại còn ngày ngày luyện tập theo cái “giấc ngủ dưỡng sinh” gì kia, lượng cơm tăng nhiều đồng thời khí lực cũng tăng cao.
Hắn cảm thấy bây giờ không có người nào dám đến tìm hắn gây phiền phức, hắn một quyền đánh xuống cũng đủ chết người.
Lưu lão sư nghe vậy lườm hắn một cái.
“Ta đi xe tới, ngươi muốn đi chung xe với ta à?”Đi tới bãi đậu xe, Lưu Vãn Chiếu nhấn nút trên cái điều khiển từ xa, lập tức một chiếc xe The Beatles màu đỏ vang lên “tít tít”.
Xe rất đẹp, rất đáng yêu, rất thích hợp với con gái.
Xem ra Lưu Vãn Chiếu thật sự là một phú bà.
Nhưng chuyện này không liên quan đến Hà Tứ Hải, hắn là người có cốt khí.
Hắn móc ra chiếc điều khiển từ xa, cũng ấn xuống một cái, sau đó một chiếc xe điện second-hand từ bên cạnh “tít tít” kêu lên.
“Ta cũng có xe.
” Hà Tứ Hải vô cùng tự tin nói.
“Vậy cũng tốt, ngươi sống ở đâu, ta lái tới trước chờ ngươi.
” Lưu Vãn Chiếu không hề để ý.
Đến bày sạp ở chợ đêm, người có tiền như nàng liệu có mấy người?“Thôn Thành trung đường Nhị Lý, đứng ở giao lộ chờ ta là được.
”Hà Tứ Hải không trì hoãn nữa, bế Đào Tử thả xuống ghế sau, sau đó đặt đồ đạc xuống chỗ để chân.
Vừa đi được mấy bước thì nghe Lưu Vãn Chiếu nói: “Nếu không thì để Đào Tử ngồi xe với ta đi?”Hà Tứ Hải quay đầu nhìn Đào Tử đang ôm chặt eo của hắn.
Lắc đầu nói: “Không cần, Đào Tử ngồi với ta được rồi, cũng không xa lắm.
”Lưu Vãn Chiếu không cưỡng cầu nữa.
Bởi vì khi còn bé Hà Tứ Hải đã từng trải qua cảm giác bất kì người nào cũng ôm lòng cảnh giác mãnh liệt.
Tuy rằng nhiều ngày qua Lưu Vãn Chiếu cũng coi như là người rất hiểu biết.
Nhưng ở trong lòng Hà Tứ Hải chỉ có thể coi là người xa lạ khá quen thuộc.
Nên hắn đương nhiên sẽ không đồng ý đưa Đào Tử, người quan trọng nhất với hắn cho một người xa lạ!.
“Thì ra ngươi sống ở đây, hoàn cảnh đúng thật là không tốt lắm, còn thêm Đào Tử nữa, ngươi không nhờ dì Tề tìm nhà giúp sao?”Đèn đường u ám, muỗi lượn lờ khắp nơi, trong không khí tràn ngập mùi nước cống dơ bẩn.
Ưu điểm duy nhất đại khái là khá yên tĩnh, có ít tiếng xe cộ, thấp thoáng lâu lâu có vài tiếng ếch kêu.
Rõ ràng là đang ở đô thị nhưng lại giống như trở lại nông thôn.
“Vẫn chưa tìm được.
”Hà Tứ Hải mở cửa, thả đồ đạc xuống, thuận tay bật đèn.
Đào Tử lập tức hoan hô một tiếng vọt vào trong phòng.
Sau đó vươn tay bật quạt bàn.
“Đừng đứng gần, sẽ đau đầu.
” Hà Tứ Hải đưa tay kéo bé lại.
“Sẽ không đau đâu, đầu của con rất lợi hại.
”Đào Tử gõ gõ đầu nhỏ của mình đắc ý nói.
“Phải không, đến đây, baba gõ xem thử có thật là lợi hại thế không nào?” Hà Tứ Hải giơ tay làm bộ muốn gõ thử.
Tiểu Đào Tử lập tức che đầu nhỏ chạy qua một bên.
Cởi giày nhỏ rồi nhảy lên giường.
“Trên người bẩn chết, tắm xong rồi hãy lên giường.
” Hà Tứ Hải ôm bé xuống.
“Ai, con mệt mỏi cả một ngày, thật cực khổ mà, con muốn nghỉ ngơi cơ.
”Đào Tử ôm cổ Hà Tứ Hải, người mềm oặt, ngọ nguậy làm nũng như một tiểu mao trùng.
“A~, cực khổ rồi, chờ một chút baba sẽ giúp con tắm rửa, con đọc sách trước đi.
”Hà Tứ Hải không giống các bậc cha mẹ khác nói mấy câu như con từ sáng đến tối hết ăn lại chơi, có mệt cái gì chứ.
Hôn nhẹ lên trán bé một cái.
Suy nghĩ một lát thì vẫn để bé ngồi trên giường, đưa cho bé thêm mấy quyển sách tranh!.
Lúc Hà Tứ Hải và Đào Tử nói chuyện không coi ai ra gì.
Lưu Vãn Chiếu lặng lẽ đánh giá căn phòng chật chội này.
Nhìn một vòng quanh căn phòng rồi không chút khách khí nghĩ so với nhà bép nhà nàng còn nhỏ hơn.
Liếc mắt một cái đã hết.
Nhưng những hành động giữa Hà Tứ Hải và Đào Tử lại làm nàng cảm thấy rất ấm áp.
Lưu Vãn Chiếu nghĩ tuy nghèo, nhưng hai người nhất định rất hạnh phúc.
Nàng bước vào nhà.
Hà Tứ Hải chăm sóc cho Đào Tử xong xoay người lại muốn bảo Lưu Vãn Chiếu ngồi xuống để nói chuyện mới phát hiện trừ một cái giường nhỏ cũ kĩ thì không có một cái ghế nào để ngồi.
Cũng không thể nói nàng ngồi trên giường.
Sau đó hắn đột nhiên nhớ tới trong túi đồ có hai cái ghế gập nhỏ.
“Ở chỗ ta không có gì tốt để chiêu đãi cô.
”“Không sao,