**EDITOR: TIỂU THIÊN KIM**Tâm tình Lưu Vãn Chiếu chậm rãi hòa hoãn lại, bắt đầu trò chuyện với em gái về một ít chuyện khi bé.
Hai chị em đã từng cùng nhau xé vở của cha gấp máy bay giấy, cuối cùng cả hai đều bị cha đánh đòn.
Cùng mẹ học đan len, nhanh tay vụng về dệt ra một chiếc khăn quàng cổ nham nhở, xấu xí.
Cùng bày trò đổ hết bia của cha ra khỏi chai, đem chai rỗng bán cho ông Ngô ở quầy tạp hóa để mua đồ ăn vặt!.
Rất rất nhiều ký ức Lưu Vãn Chiếu đã quên mất nhưng từ miệng Lưu Nhược Huyên lại dần nhớ lại.
Sau khi biến thành quỷ, ký ức phá lệ rất rõ ràng, những chuyện khi còn sống từ nhỏ đến lớn đều nhớ rõ.
Những ký ức hồi tưởng trước khi chết đại khái cũng vì nguyên nhân này.
Nhưng Hà Tứ Hải ngồi cạnh biểu thị, tay ta tê hết cả rồi.
Muốn rút tay lại nhưng Lưu Vãn Chiếu nắm chặt không chịu buông.
Tuy tay của Lưu Vãn Chiếu rất mềm mại nắm rất sướng.
Nhưng Hà Tứ Hải không phải người ham mê sắc đẹp, hơn nữa hắn còn muốn mang Đào Tử tắm rửa.
Đào Tử ngồi trên giường vẫn kỳ quái nhìn chằm chằm Lưu Vãn Chiếu, đầu tiên bé thấy nàng khóc lóc thương tâm, hiện giờ lại thấy cười vui vẻ, hơn nữa còn rì rà rì rầm nói chuyện với không khí.
Thật sự là người kỳ quái.
Đào Tử không nhìn thấy Lưu Nhược Huyên, cho dù có tiếp xúc thân thể với Hà Tứ Hải cũng không nhìn thấy.
Lúc trước Hà Tứ Hải suy đoán, quỷ hồn là bởi vì tâm niệm còn chưa được hoàn thành nên tồn tại trên thế giới này.
Nói trắng ra đó là một loại chấp niệm, mà loại chấp niệm và đối tượng của chấp niệm này khiến hắn trở thành người môi giới giữa hai bên, thông qua hắn để nhìn thấy nhau.
Tỷ như trước kia Hà Long tiếp xúc Hà Tứ Hải, chẳng những có thể nhìn thấy Hà Cầu mà còn có thể cùng cậu bé nói chuyện, ôm ấp.
Nhưng Đào Tử thì lại không thể.
“Lưu lão sư, thời gian không còn sớm nữa, Đào Tử phải nghỉ ngơi, cô còn có lời gì có thể để về nhà rồi nói tiếp không?”Bị Hà Tứ Hải đánh gãy cuộc trò chuyện, Lưu Vãn Chiếu rất không vui dẫu biết Hà Tứ Hải nói có lý.
Nhưng mà nàng vẫn còn muốn nhìn thấy, muốn nói chuyện với em gái, chỉ có một buổi tối như thế này nàng cảm thấy không đủ.
Nhưng nàng không thể ép buộc.
Dù sao nàng quen biết Hà Tứ Hải, hẳn là còn có cơ hội.
“Vậy! vậy sau hôm nay Huyên Huyên sẽ biến mất sao?” Lưu Vãn Chiếu rất lo lắng điểm này.
“Việc này tôi cũng rất thắc mắc, lẽ ra tâm nguyện của em gái cô hẳn đã xong, nhưng vẫn không biến mất.
”Hà Tứ Hải nhân cơ hội giải thích cho nàng một lúc nguyên nhân quỷ hồn tồn tại.
Lưu Nhược Huyên ở bên cạnh cười nói : “ Tuy chị nhìn thấy em nhưng vẫn chưa nắm tay em nha, hihi.
”Lưu Vãn Chiếu nghe vậy biến sắc mặt, nhìn về phía Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải gật đầu, nhỏ giọng nói: “Có thể.
”Lẽ ra hiện tại bọn họ đã nhìn thấy Lưu Nhược Huyên thì trò chơi trốn tìm xem như đã kết thúc.
Nhưng sự thật lại không như vậy, khả năng duy nhất chính là nhất định phải tìm thấy cơ thể của Lưu Nhược Huyên, hoặc có thể nói là thi thể.
“Huyên Huyên, có thể nói cho chị, em được giấu ở đâu không?” Lưu Vãn Chiếu quay đầu sang hỏi Lưu Nhược Huyên.
“Chị chơi xấu lắm, em mới không nói cho chị đâu.
”Lưu Nhược Huyên nói xong còn làm mặt quỷ về phía Lưu Vãn Chiếu.
Lưu Vãn Chiếu thần sắc trở nên hoảng hốt, nghĩ đến dáng vẻ nghịch ngợm của Huyên Huyên khi còn bé.
Tuy rằng không hoàn mỹ lắm.
Nhưng có thể một lần nữa nhìn thấy Huyên Huyên đã rất tốt rồi.
“Huyên Huyên, lát nữa chúng ta cùng nhau về nhà nhé.
” Lưu Vãn Chiếu nói.
“Được ạ.
” Huyên Huyên đáp.
“Em phải luôn nắm tay chị, không được thả ra.
”“Vâng.
”“Lên xe thì em ngồi ghế phụ.
”“Vâng.
”“Tối nay phải ngủ cùng chị.
”Vâng.
”! Lưu Vãn Chiếu nói hết thảy những gì có thể nghĩ đến nhất nhất ước định với Lưu Nhược Huyên.
Sau đó mới nói Hà Tứ Hải: “Thứ lỗi, tối nay làm lỡ thời gian của hai người, cậu cho Đào Tử ngủ đi.
”Nói xong vạn phần luyến tiếc không nỡ thả tay Hà Tứ Hải ra.
Huyên Huyên trước mắt nàng như bọt biển biến mất không thấy bóng dáng.
“Ai~”Lưu Vãn Chiếu thở dài thật sâu.
Quay sang hỏi Hà Tứ Hải: “Huyên Huyên vẫn còn ở đây chứ?”“Còn, đang nắm tay phải của cô.
”Lưu Vãn Chiếu cúi đầu nhìn tay phải không hề có thứ gì.
Sau đó cúi đầu thật sâu với Hà Tứ Hải: “Thật sự cảm ơn.
”“Không cần khách khí.
” Hà Tứ Hải khoát khoát tay.
“ Đào Tử, hẹn gặp lại.
” Lưu Vãn Chiếu vẫy vẫy tay với Đào Tử.
Đào Tử mơ màng giơ tay vẫy vẫy theo nàng.
Lưu Vãn Chiếu xoay người, tay phải như đang lôi kéo ai đó, bước ra ngoài.
Hà Tứ Hải đi tới cửa, nhìn nàng lên xe mới quay lại vào phòng!.
“Huyên Huyên, chiếc xe này