**DỊCH: TIỂU THIÊN KIM**“Còn có những thứ này! ” Thấy Đào Tử nhận đồ chơi, Lưu Vãn Chiếu lập tức cầm lấy cái túi bên cạnh.
“Được rồi, để qua một bên trước đi, nói chuyện chính sự đã.
” Hà Tứ Hải khoát tay nói.
Dù sao hắn đã nhận tâm nguyện của Lưu Nhược Huyên, tự nhiên phải giúp cô bé hoàn thành.
“Cái kia! tôi có thể! tôi có thể! ”Tôn Nhạc Dao sau khi được nhìn thấy Huyên Huyên thì càng thêm nhớ nhung, chỉ một lúc không nhìn thấy liền hoảng hốt, khó chịu ghê gớm.
Bà muốn hỏi bà có thể cầm tay cậu, hoặc đụng vào người cậu được không.
Nhưng ngẫm lại bản thân bà đã lớn tuổi như vậy rồi, chồng bà còn ngồi ở bên cạnh nên nói ra thì có vẻ không ổn lắm.
Lúc trước là bởi tình thế cấp bách, hiện giờ bà tỉnh táo lại mới thấy hơi ngượng ngùng.
Thế là chỉ có thể quay đầu nhìn về phía chồng ngồi bên cạnh để cầu viện.
Lưu Trung Mưu gãi đầu một cái, ông là một người đàn ông mà lại đi nắm tay nắm chân với một tiểu tử à, xem có thích hợp không?Lúc này Lưu Vãn Chiếu lên tiếng.
“ Hà Tứ Hải tôi muốn gặp em gái, có thể cầm tay cậu một lúc không?” Nói xong trực tiếp đưa tay lên.
“Ây! ”Nhìn bàn tay trắng nõn thon dài trước mặt.
Lại nhìn bàn tay to lớn thô ráp đen nhẻm của mình.
Hà Tứ Hải hơi ngượng ngùng gãi gãi má.
“Chuyện này không tốt lắm.
”“Gì mà tốt với không tốt.
” Lưu Vãn Chiếu chủ động nắm lấy tay Hà Tứ Hải.
Tay Lưu Vãn Chiếu mềm mại mịn màng khiến Hà Tứ Hải theo bản năng bóp bóp hai lần, Lưu Vãn Chiếu trợn mắt nhìn hắn, đương nhiên là không thể rút tay về.
Sau đó Tôn Nhạc Dao vội vàng nắm tay con gái.
Mà Lưu Trung Mưu cũng không chậm trực tiếp nắm tay vợ!.
“Mọi người đang chơi nắm tay nhau sao? Con cũng chơi nữa.
” Đào Tử đang ngồi trên giường chơi búp bê cũng lập tức ồn ào đòi chơi.
“Ây! ”Hà Tứ Hải không biết nên giải thích như thế nào.
Mà ba người Lưu Trung Mưu sau khi nắm tay Hà Tứ Hải cũng lần nữa nhìn thấy Huyên Huyên.
Huyên Huyên đang ngồi đối diện Đào Tử, mặt đầy hâm mộ nhìn Đào Tử chơi búp bê.
“Huyên Huyên con có thích không? Nếu thích mẹ sẽ mua cho con.
” Tôn Nhạc Dao lập tức nói.
Đào Tử nghe vậy ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn người phụ nữ trước mặt.
“Bà không phải mẹ con, hơn nữa bà không cần mua cho con đâu vì con đã có một cái rồi.
” Đào Tử ngây thơ nói.
“Bà ấy không phải nói chuyện với con đâu, con tiếp tục chơi đi.
” Hà Tứ Hải nói với Đào Tử.
Sau đó quay sang giải thích với ba người Lưu Trung Mưu: “Đào Tử không thể nhìn thấy Huyên Huyên, cho dù có tiếp xúc với tôi thì con bé cũng không thể nhìn thấy.
”Ba người Lưu Trung Mưu nghe vậy thì nghi hoặc.
“Ngồi xuống đi, chúng ta nên thay đổi tư thế khác, tư thế này quá quái dị và cũng rất khó chịu.
” Hà Tứ Hải đề nghị.
Thế là bốn người đổi tư thế khác.
Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu tay cầm tay ngồi trên chiếc ghế nhỏ.
Lưu Vãn Chiếu đặt tay còn lại lên đùi Tôn Nhạc Dao mà Tôn Nhạc Dao thì kề sát cạnh Lưu Trung Mưu.
Tư thế như vậy tự nhiên hơn nhiều.
Đặc biệt là Tôn Nhạc Dao còn có thể rảnh tay ôm Huyên Huyên vào lòng.
Lưu Trung Mưu theo bản năng móc một tẩu thuốc từ trong túi tiền đưa lên miệng, đương nhiên không phải hàng second-hand mà Lưu Vãn Chiếu mua của Hà Tứ Hải.
Nhưng nhìn “hai” đứa trẻ ông lại cất vào.
Tôn Nhạc Dao ôm con gái mười mấy năm không gặp và quan sát tỉ mỉ.
Con gái vẫn giống y như trước khi mất tích, một điểm cũng không thay đổi, từ kiểu tóc, trang phục đến giày dép đều giống y như buổi sáng hôm ấy.
Tôn Nhạc Dao học vẽ nên bà quan sát rất cẩn thận mọi thứ, sau khi con gái mất tích, bà sợ mình quên mất nên mỗi năm đều vẽ lại con gái.
Cho dù như vậy thì ký ức vẫn có thể xuất hiện một ít sai lệch.
Nhưng hiện tại nhìn con gái trước mắt, hết thảy ký ức như hiện về một cách rõ ràng.
Nàng hận không thể đem con gái nhét vào trong lồng ngực vĩnh viễn không bao giờ chia cách.
“Huyên Huyên những năm này con đã đi đâu? Mẹ rất nhớ con, thật sự rất nhớ con.
” Tôn Nhạc Dao nức nở hỏi.
“Con vẫn luôn ở bên mọi người mà, con gọi mẹ, gọi cha và gọi chị nhưng mọi người đều không nghe thấy.
” Giọng nói Huyên Huyên đầy thất lạc và khổ sở.
“Xin lỗi, xin lỗi con! ”Tôn Nhạc Dao đã không biết làm sao để biểu đạt tâm tình lúc này của mình, chỉ có thể ôm con gái không ngừng nói xin lỗi.
Nước mắt ào ạt chạy xuống không kiềm nén được.
Lưu Trung Mưu bên cạnh cố nén nước mắt nhưng viền mắt cũng đã ửng đỏ.
Ông không dám nhìn tiếp vì sợ bản thân không nhịn được, cố nén tâm tình dời đầu sang chỗ khác, ngồi đánh giá Hà Tứ Hải để dời sự chú ý.
Ông lúc này mới phát hiện vị Hà đại sư này không chỉ trẻ tuổi mà ngoại hình còn rất soái, ngũ quan đường nét rất sắc sảo.
Khuôn mặt vừa rửa qua lộ ra vầng trán trơn bóng cùng đôi lông mày rậm, tạo cảm giác anh tuấn hiên ngang, khí chất phi phàm.
Vừa nhìn liền cảm thấy không giống như xuất thân từ gia đình bình thường.
Nhưng ngài ấy lại sống trong một căn nhà chật chội như thế này, lại còn nuôi một đứa bé, những điều này làm cho Lưu Trung Mưu càng thêm hiếu kỳ.
Ông lại theo bản năng móc ra tẩu thuốc.
Đúng lúc này một cái tay nhỏ bên cạnh duỗi qua.
“Cha, mẹ nói không nên hút thuốc vì hút thuốc không tốt, cha không được hút thuốc, phải làm bé ngoan nghe lời.
”