**DỊCH: TIỂU THIÊN KIM**Thành phố Hợp Châu không nằm ở ven biển, đương nhiên sẽ không có các loại phòng ốc có view biển.
Nhưng thành Hợp Châu có hồ, một cái hồ tương đối lớn, nên tất nhiên là có phòng có view bờ hồ.
Giá cả phòng có view hồ không hề rẻ.
Ngự Thủy Loan là tiểu khu thuộc về loại phòng có view hồ.
Nhà Lưu Vãn Chiếu tuy không phải biệt thự nhưng đứng ở trên ban công cũng có thể ngắm cảnh hồ.
Đặc biệt là khi mặt trời chiều ngả về tây.
Hình ảnh phản chiếu trong hồ nước, toàn bộ mặt hồ đều ngả sang màu quýt.
Người đi đường tụm năm tụm ba đi dạo dọc bờ hồ.
Như tạo thành một bức tranh hoàn mỹ.
“Oa, trứng vịt muối vàng.
” Đào Tử chỉ vào mặt hồ dưới ánh chiều tà rồi nói.
“Hả, con muốn ăn trứng vịt muối à?” Hà Tứ Hải chọt nhẹ trán bé.
“Vâng, bà nội làm trứng vịt muối rất ngon đấy.
” Đào Tử cao hứng đáp.
“Thật không? Baba cũng sẽ làm, vài ngày nữa baba sẽ làm cho con ăn.
” Hà Tứ Hải nói.
Tôn Nhạc Dao đi bên cạnh nghe thấy lập tức nói: “Muốn ăn trứng vịt muối rất đơn giản, bà có sẵn ở nhà, đều do bà làm đấy, cháu nếm thử xem bà làm có ngon không nhé?”Đào Tử nghe vậy liền nhìn Hà Tứ Hải.
“Mau cảm ơn bà đi.
” Hà Tứ Hải cười nói.
Tiền có thể không cần nhưng những lễ vật nhỏ này chỉ cần cẩn thận chút, hắn sẽ không khách sáo.
“Con cũng muốn ăn trứng vịt muối mẹ làm.
” Huyên Huyên đang được Lưu Trung Mưu ôm trong ngực cũng nhanh nhẹn lên tiếng.
“Há, ăn trứng vịt rồi thi được ăn ngỗng nhé.
” Lưu Vãn Chiếu nghe xong lập tức đáp lời.
Nói xong nàng liền sửng sốt.
Bởi vì khi còn bé nàng cũng hay nói vài câu đùa giỡn như vậy với em gái.
“Haiz, nhưng mà bây giờ con không thể ăn được.
”Huyên Huyên thở dài thật sâu.
Tuy vậy cô bé lại không quá buồn bã vì đã quen rồi.
Thế nhưng ba người Lưu Trung Mưu nghe vậy thì khó chịu không nói nên lời.
Cùng đưa ánh mắt nhìn về phía Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải lắc lắc đầu, hắn cũng không có cách nào, hắn không phải thần.
“Với lại con cũng không cần tới trường nữa vì mọi người đều không nhìn thấy con, rất lâu trước đây rồi con còn nhìn thấy cô Thái, cô ấy cũng chết mất rồi.
”“Cô Thái?” Tôn Nhạc Dao nghe thấy phảng phất như nhớ tới gì đó.
Huyên Huyên xưng hô như vậy chỉ với một người đó chính là cô giáo dạy mẫu giáo cho bé khi còn nhỏ.
Cô ấy rất tốt bụng và đặc biệt rất yêu thích Huyên Huyên, thường hay khen bé đáng yêu và thông minh.
Bất quá cô ấy đã tạ thế mấy năm rồi.
“Con nhìn thấy cô Thái sao?” Tôn Nhạc Dao run rẩy hỏi.
Thực tế thì sau khi nhìn thấy Huyên Huyên, tuy rằng trong lòng biết rõ con gái đã chết.
Nhưng nhìn con gái sống động trước mắt bà lại tự lừa gạt bản thân rằng con gái chưa chết, chỉ là lấy một phương thức kỳ quái tồn tại trên thế giới này mà thôi.
Nhưng đến khi nghe con gái nói nhìn thấy cô Thái! “Đúng vậy, cô Thái còn nói con rất ngoan, là một đứa trẻ ngoan ngoãn, cô muốn con đi cùng cô nhưng con nỡ xa cha mẹ và chị nên con không đi cùng cô.
” Huyên Huyên lẩm bẩm đầy ngây thơ nói ra.
Lưu Trung Mưu nghe vậy đỏ hai viền mắt, càng ôm chặt con gái, mà Tôn Nhạc Dao và Lưu Vãn Chiếu nước mắt chảy xuống không ngừng được.
May mắn là lúc này đã tới nhà rồi bằng không lại gây chú ý với người bên ngoài.
“Mẹ, con muốn xem phim hoạt hình, phim hoạt hình rất hay mà sao mọi người lại không xem vậy?” Huyên Huyên vừa vào nhà liền lập tức giãy dụa trong lòng Lưu Trung Mưu muốn xuống dưới.
Rất nhuần nhuyễn chạy tới sô pha ngồi xuống.
Xem ra trước đây bé thật sự vẫn luôn ở cùng với bọn họ.
“Xin lỗi, xin lỗi con,! sau này mỗi ngày mẹ đều sẽ mở phim hoạt hình, con muốn xem lúc nào cũng được.
” Tôn Nhạc Dao vội vàng thả tay Lưu Vãn Chiếu, chạy tới bật tv lên.
Tuy rằng không nhìn thấy con gái nhưng bà biết con gái đang ngồi trên sô pha chờ bà mở phim hoạt hình.
Trước đây trong nhà chỉ có người lớn, không ai muốn xem hoạt hình nên Huyên Huyên cũng không thể xem được, nghĩ tới đây trong lòng bà thêm đau xót, tuy biết rằng bọn họ không sai nhưng lại không nhịn được tự trách bản thân.
Hà Tứ Hải thả Đào Tử xuống: “Con cũng xem phim hoạt hình đi.
”Hà Tứ Hải biết ba người Lưu Trung Mưu có rất nhiều chuyện muốn nói với hắn.
“Con muốn xem phim hoạt hình gì?” Tôn Nhạc Dao nhìn về phía sô pha hỏi.
Đào Tử đang ngồi trên sô pha nghe thấy liền cho rằng bà đang nói với bé nên lắc đầu vì bé không biết chọn gì, bé rất ít khi xem tv, trước đây trong nhà có một cái tv nhưng baba nói nó đã bị hỏng không xem được.
“Đội bay siêu đẳng.
” Lưu Vãn Chiếu đang nắm tay Hà Tứ Hải lập tức trả lời.
Tôn Nhạc Dao nghe liền biết là do Huyên Huyên nói.
“Hai bé xem tv rồi, cô thả tôi ra được chưa?”Hà Tứ Hải nhìn bàn tay đang nắm chặt mình không buông.
Mặt Lưu Vãn Chiếu đỏ lên vội vàng thả tay Hà Tứ Hải ra.
“Mẹ, con giúp mẹ nấu cơm.
” Nói xong hoang mang hoảng loạn chạy theo Tôn Nhạc Dao vào nhà bếp.
Đi đến cửa phòng bếp mới quay đầu lại nhìn hướng sô pha, trong lòng Lưu Vãn Chiếu có một loại cảm