Một đêm trôi qua, xe lửa chậm rãi tiến vào ga xe lửa kinh sư, hoàn thành sứ mệnh làm chuyến tàu đặc biệt của nó.
Vì chuyến tàu tạm thời từ đêm qua bị trì hoãn tạm thời cuối cùng đã được nối lại và khôi phục lại việc điều hành, đông đảo hành khách bị ngăn ở bên ngoài phòng chờ đang rất bất bình biết được tin đã náo động lên, tranh nhau mà ra xem, muốn xem rốt cuộc người đến là nhân vật lớn gì.
Chương Ích Cửu đưa Tô Tuyết Chí xuống xe lửa, bị tùy tùng kẹp trước kẹp sau, vội vàng ra khỏi ga từ lối đi của toa hạng nhất, đi lên chiếc xe ô tô đã chờ sẵn, đi thẳng đến văn phòng của anh ta tại Quân Bộ, “mời” Tô Tuyết Chí đi vào một phòng chuyên dùng để giam giữ phạm nhân đặc biệt.
Đó là một căn tầng hầm được cải tạo từ hầm đất trú bom, bên trong có bố trí tạm như đầy đủ, thậm chí có cả phòng tắm.
Anh ta sai người canh giữ nghiêm ngặt, chỉ thị xong định đi, chân chợt dừng bước, ánh mắt nhìn vào cánh cửa đóng chặt bị khóa trái, đè thấp giọng:
– Tôi nhắc lại, không có mệnh lệnh của tôi không cho phép người đi vào, cũng không cho phép thả người đi.
Ngoài cái này ra, cậu ta có yêu cầu gì thì cứ đáp ứng…
Đang nói chuyện thì một thư ký gấp gáp đi vào, nói Đồng Quốc Phong đang thúc giục anh ta.
Chương Ích Cửu tức giận buông một câu biết rồi sau đó đi ngay.
Đồng Quốc Phong gần như biết được tin tức về chuyện đã xảy ra đầu tiên nhất, sáng sớm đã đến văn phòng chờ sẵn rồi, nhìn thấy Chương Ích Cửu liền hỏi tình hình cụ thể, nét mặt lộ rõ sự thất vọng.
– Thứ trưởng Chương, anh cũng coi như là người có kinh nghiệm lão luyện, thế mà sao lần này lại chủ quan như vậy?
Chương Ích Cửu với Đồng Quốc Phong cùng cấp, ngày thường quan hệ vốn cũng không tốt, vừa rồi bắt gặp biểu cảm kia của Đồng Quốc Phong, trong lòng cũng không thoải mái, giờ lại nghe y lên tiếng chất vấn, không kìm được nổi sùng lên.
– Anh có ý gì? Ai sẽ nghĩ họ sẽ có chiêu trò như thế? Nếu anh nghĩ đến trước lẽ ra nên nhắc nhở tôi sớm chứ.
Anh ta chỉ vào đầu quấn băng của mình, hừ lạnh:
– Tôi ngu xuẩn, đáng đời suýt nữa bị người ta đánh cho nửa cái đầu cũng không còn.
Nhưng nếu như người anh phái đến không phải thứ hèn nhát, người ta có thể thong dong thoát được hay sao? Nói tới, có phải tôi là người đầu tiên thông báo trước cho anh không? Anh đừng nói với tôi là anh không huy động nhân thủ đuổi theo nhé.
Chuyện như này nếu anh không nói thứ hai thì không ai dám nói thứ nhất, anh có đuổi kịp không? Nhưng mà tôi đã đưa được Tô Tuyết Chí về đấy.
Đồng Quốc Phong khựng lại:
– Anh nói thế là sao? Ý tôi là thế này à?
– Vậy thì anh nói lại xem, ý anh là gì? Đừng cho rằng tôi không biết anh nghĩ thế nào nhé.
Chắc chắn là nói tôi cố tình thiên vị cá nhân thả người đi đúng không? Đã nói đến mức độ này rồi, tôi cũng cóc sợ anh báo cáo trước mặt Tổng trưởng mà nói thẳng cho anh biết, tôi không muốn nhận nhiệm vụ này, nhưng đã nhận rồi, nên làm thế nào tự tôi khác biết, đếch cần anh phải dạy tôi!
Chương Ích Cửu cởi mũ dùng để che băng gạc trên đầu xuống, ném lên trên bàn.
– Nếu anh không hài lòng thì cứ bảo Tổng trưởng loại bỏ tôi đi, cùng lắm thì tôi không làm nữa.
Còn nghi ngờ nữa thì bắn chết tôi luôn đi.
Đồng Quốc Phong xanh cả mặt:
– Chương Ích Cửu, anh uy hiếp tôi…
Đúng vào lúc này, sau lưng vang lên giọng nói uy nghiêm cắt ngang tranh chấp của hai người.
– Làm gì thế? Một người là chủ nhiệm, một người là thứ trưởng mà sáng sớm đã ầm ĩ lên rồi, để nhân viên biết thì sẽ nghĩ thế nào?
Chương Ích Cửu quay lại bắt gặp một phó quan đẩy cửa ra, Vương Hiếu Khôn đứng ngay ở cửa mày cau lại nhìn vào đây, sững sờ, cầm lấy mũ vừa vứt trên bàn lên đội trở lại, đứng ngay ngắn chào hỏi ông ta.
Đồng Quốc Phong cũng thu sắc mặt lại chờ Vương Hiếu Khôn đi vào ngồi xuống, đóng cửa cho ông ta, nói:
– Tổng trưởng đến sớm vậy ạ? Em đang định đợi chút nữa rồi đi báo cáo anh.
Chương Ích Cửu bắt gặp Vương Hiếu Khôn đang nhìn mình, ngượng ngùng cúi đầu xuống.
– Ti chức vô năng, không thể hoàn thành nhiệm vụ mà Tổng thống giao, xin Tổng trưởng xử phạt.
Vương Hiếu Khôn ngược lại biểu cảm ôn hòa, hỏi han vết thương của anh ta.
Chương Ích Cửu nói không có gì đáng ngại cả, nói tiếp:
– Ti chức đuổi theo suốt đêm, đêm qua cuối cùng đã ngăn được Tiểu Tô đồng hành cùng Hạ Hán Chử.
Hiện tại cậu ta đang bị nhốt tại trụ sở của tôi.
Tôi cũng đã cho người canh giữ chặt chẽ rồi.
Anh ra dừng một chút, bổ sung:
– Trên đường về tôi cũng đã thẩm vấn sơ bộ ban đầu.
Tiểu Tô này dường như không biết gì cả, lần này trở về là muốn khảo sát mở một cửa hàng thuốc.
Ti chức vừa thẩm vấn vừa quan sát cậu ta, cảm thấy cậu ta không hề nói dối.
Đương nhiên, cũng có thể là cậu ta vẫn có che giấu với tôi.
Tổng trưởng có thể cho người thấm vấn lại.
Vương Hiếu Khôn nói:
– Cậu cũng bị thương rồi, đi bệnh viện khám lại rồi nghỉ ngơi đi.
Chương Ích Cửu đáp một tiếng, chào Vương Hiếu Khôn lui ra ngoài.
Anh ta vừa đi, Đồng Quốc Phong ngay lập tức lộ vẻ lo lắng ra mặt, bước lên trước nói:
– Chương Ích Cửu này không đáng tin, lời anh ta nói anh rể đừng có nghe.
Vương Hiếu Khôn thản nhiên nói:
– Có gì gọi là đáng tin? Trước kia họ Tào oai phong được lòng người như nào, nhìn đi nhìn lại chỗ nào mà chẳng phải là bộ hạ cũ bạn cũ, cuối cùng còn không phải sụp đổ đó sao? Khi cần đứng lên, kẻ thù cũng có thể dùng, đôi khi đến mức con trai ruột cũng sẽ phản bội.
Chương Ích Cửu có năng lực nhưng tham lợi, biết nặng nhẹ, chỉ cần tôi không rơi đài, anh cá anh ta cũng không dám làm gì sau lưng anh đâu.
Nói xong, Vương Hiếu Khôn nhìn Đồng Quốc Phong: – Chỗ cậu thế nào rồi, truy đuổi được người không?
Đồng Quốc Phong không dám giấu diếm báo cáo tỉ mỉ tình hình, nói sau khi đuổi theo không xa thì đến đường sông chuyên vận chuyển lương thực, đường thủy thông suốt, không biết Hạ Hán Chử đêm qua là đi con đường đó hay là đi đường vòng, mình tuy đã điều động toàn bộ dân bản xứ truy lùng suốt đêm, nhưng đến bây giờ vẫn không có tin tức gì.
– Nhưng mà anh rể yên tâm ạ, không