Tô Tuyết Chí được đưa ra bên ngoài tòa nhà, gặp được Tông tiên sinh và Hiệu trưởng Hòa.
Chương Ích Cửu nói chuyện với hai người họ, sau đó quay đầu trở lại nói:
– Hai vị nhìn đi, có phải người đã được ra ngoài rồi không?
Hiệu trưởng bỏ lại Chương Ích Cửu vội bước tới, – Tiểu Tô, em không sao chứ? Em ổn không? Họ có ngược đãi em không?
Tông tiên sinh cũng theo đến hỏi tình huống mấy ngày qua của cô, nói Hiệu trưởng Hòa nghe tin cô bị giam ở đây thì vô cùng sốt ruột, ông bảo ông ấy không cần tới đâu mọi việc để ông xử lý là được, nhưng mà ông ấy không yên tâm, tối hôm qua đã lên xe lửa đến đây.
Chương Ích Cửu ngại ngùng cười:
– Hiệu trưởng à, ngài nói vậy cứ như là chỗ Chương mỗ là đầm rồng hang hổ, tôi là đại ác nhân không bằng ấy.
Các vị tiên sinh đã yên tâm chưa, vừa rồi tôi đã giải thích không vấn đề gì rồi mà.
Chỉ là hiểu lầm thôi, đưa Tiểu Tô đến đây ăn ngon ngủ yên đợi hai ngày thôi.
Hiệu trưởng Hòa hiển nhiên không tin anh ta, không đáp lời, chỉ quan sát Tô Tuyết Chí, nét mặt vẫn rất lo lắng.
Truyện Đam Mỹ
Tô Tuyết Chí rất bất ngờ đồng thời cũng rất cảm động, vội nói mình không bị sao hết, rất khỏe mạnh, còn cúi chào thật sâu với hai vị tiên sinh đã đến đón mình.
Lại bắt gặp Chương Ích Cửu đứng sau hai người họ nhìn nhìn mình, ngừng một chút, thuận theo cách nói của anh ta thì đúng là hiểu lầm, mấy ngày qua mình ở chỗ này cũng không bị đối xử tệ bạc gì.
– Thứ trưởng Chương rất quan tâm em ạ, có gì cần thì đều đáp ứng.
Chương Ích Cửu cười:
– Hai vị tiên sinh nghe được chưa? Chương mỗ không lừa hai vị đâu.
Bấy giờ Hiệu trưởng Hòa mới thở phào nhẹ nhõm, giống như là đón con cháu của mình, giang tay ra ôm lấy Tô Tuyết Chí, sau đó cúi người xuống.
Tô Tuyết Chí biết ông muốn xách hành lý giúp mình, nào dám để ông làm vậy, vội giành lấy nói để mình cầm.
Chương Ích Cửu đánh mắt cho phó quan ra hiệu một cái.
Phó quan bước lên giành cầm lấy luôn.
Chương Ích Cửu lại tỏ ra quan tâm khuyên bảo Tô Tuyết Chí:
– Tiểu Tô à, mấy ngày này làm cậu sợ rồi đúng không? Đừng sợ, hiểu lầm được giải trừ rồi, đi đi, trở về cùng hai vị tiên sinh đi.
Tô Tuyết Chí gườm nhìn anh ta một cái, gật đầu, thu ánh mắt, đi theo hai vị tiên sinh.
Ra khỏi cổng lớn, lên xe ngựa của Tông tiên sinh, Hiệu trưởng Hòa liền hỏi cô chuyện là thế nào.
– Đầu tuần em gọi điện thoại đến nói là về quê quán Tự Phủ mà, sao lại biến thành như này? Nếu không phải Tông tiên sinh nói với thầy thì thầy hoàn toàn không biết em xảy ra chuyện đâu.
Sinh viên xuất sắc nhất mà cũng được mình yêu quý nhất lại bị giam ở chỗ ăn người không nhả xương này, bảo sao Hiệu trưởng không lo lắng cho được.
– Đúng rồi, Hạ Hán Chử đâu, cậu ta mặc kệ em à? – Hiệu trưởng nghĩ nghĩ lại hỏi thêm.
Sự việc giữa Hạ Hán Chử cùng với Vương Hiếu khôn hiện tại không thích hợp mà công khai, dù là đối với hai vị tiên sinh này cũng vậy.
Tô Tuyết Chí không thể nói sự thật, chỉ nói Hạ Hán Chử có việc đi nơi khác, về phần mình đích thực là không phải vấn đề lớn, có người báo cáo phòng thí nghiệm làm chuyện phạm pháp, khả năng là đụng phải nhân vật nào đó liền bị ngăn lại dẫn về phối hợp điều tra.
– Có lẽ là đắc tội với người nào đó, nhân cơ hội này mà trả thù cũng không phải không có khả năng.
Hai vị tiên sinh rất phẫn nộ, mắng thế đạo này tiểu nhân lộng hành.
Tô Tuyết Chí đáp lại qua quýt rồi chuyển đề tài, hỏi Tông tiên sinh sao biết mình có chuyện.
Tông Phụng Tiển nói tối qua ông nhận được điện thoại vô danh gọi tới, nói cho ông biết cô bị giam ở chỗ này, nói xong người kia cúp điện thoại luôn.
Ông quá lo lắng, cho nên sáng sớm đã gọi điện thoại cho Vương Hiếu Khôn để đòi người.
– Có lẽ là bạn của cậu họ cháu.
Giờ người không sao, bình yên là tốt rồi.
Tông tiên sinh an ủi vài câu, bảo hôm nay đi chỗ ông, ông gọi một vài người bạn thân đến cùng nhau ăn bữa cơm, giải đen cho cô.
Tô Tuyết Chí cảm ơn liên miệng.
….
Đồng Quốc Phong trở lại văn phòng, càng nghĩ càng không yên lòng, gọi một thư ký tâm phúc đi vào, đích thân truyền miệng điện báo, mệnh lệnh phát ra ngoài ngay lập tức.
Thư ký ghi chép xong, Đồng Quốc Phong chần chừ một lúc, cắn chặt răng lại đổi giọng:
– Đổi một chút, đáp ứng điều kiện của anh ta, tôi bớt của mình một phần cũng được.
Nói với Tiết Đạo Phúc biết, chỉ cần việc thành công, hai tám cũng được.
Tôi hai, anh ta tám.
Yêu cầu anh ta phải toàn lực ứng phó, tốc chiến tốc thắng, kho báu kia nhất quyết không thể rơi vào tay người khác.
Thư ký đi rồi, Đồng Quốc Phong lại nghĩ đến chuyện buổi sáng nay Tông Phụng Tiển gọi điện thoại tới, bèn gọi một thủ hạ khác vào, chỉ thị cho đi thăm dò, tin tức làm thế nào mà bị tiết lộ ra ngoài, – Có phải bên chỗ Chương Ích Cửu có nội gián không? Hoặc là, bản thân anh ta sơ suất…
Còn chưa nói xong, cửa văn phòng đã bị người ta đẩy ra, một giọng nói cất lên:
– Không cần điều tra, là cháu gọi đấy.
Đồng Quốc Phong ngẩng lên, thấy là Vương Đình Chi tới thì vội đuổi thủ hạ đi, nhíu mày trách móc:
– Đình Chi cháu làm gì vậy? Cháu là muốn làm hỏng việc của bố cháu à? Những người như Tông Phụng Tiển này nhìn thì vô hại, nhưng thực ra đều rất phiền phức.
May mà Tổng trưởng vốn cũng không có ý định giữ người lại, ông ta gọi điện thoại tới thì thuận nước đẩy thuyền thả người.
Bằng không, đây là cháu gây rắc rối cho bố cháu đấy biết không?
Vương Đình Chi bước đến, nhìn thẳng vào Đồng Quốc Phong:
– Cậu, rốt cuộc là chuyện như nào?
Đồng Quốc Phong nhìn anh ta, nét mặt hòa hoãn lại:
– Thôi bỏ đi, chỉ là một hiểu lầm thôi, hiện tại không sao, người cũng thả rồi, cháu đừng để tâm nữa.
Cậu biết cháu có giao tình với Tô Tuyết Chí này, nhưng quan hệ cá nhân là quan hệ cá nhân, về sau không cho phép có hành động tương tự nữa.
Bây giờ không phải chuyện lớn, nhưng lần sau chưa chắc đã trùng hợp như vậy đâu…
– Không phải Tô Tuyết Chí! – Vương Đình Chi hai tay ép trên bàn, đổ người về phía trước.
– Cháu hỏi là Hạ Hán Chử! Sự việc ở trường quân đội Bảo Định đã giải quyết, anh ấy tại sao chưa trở lại? Anh ấy đi đâu? Còn nữa, vì sao bố cháu lại muốn động vào quân Tây Bắc?
Đồng Quốc Phong cau mày:
– Cháu nghĩ linh tinh cái gì đấy? Hạ Hán Chử không về, dĩ nhiên là còn có việc cần giải quyết.
Về phần quân Tây Bắc, đó là thưởng phạt bình thường thôi…
Vương Đình Chí cắt ngang câu giải thích của Đồng Quốc Phong.
– Cậu, cậu coi cháu là đứa trẻ ba tuổi à? Tô Tuyết Chí là một bác sĩ, cả ngày vùi đầu làm việc trong phòng thí nghiệm, mọi người làm to chuyện dùng chuyến tàu đặc biệt bắt cậu ấy đến đây, là ăn no rỗi việc à?
– Cậu thành thật nói cho cháu biết, Hạ Hán Chử đi đâu? Bố cháu có phải muốn đối phó với anh ấy không? Vì sao?
Cả người anh ta đổ về trước, hỏi xong, hai mắt nhìn chằm chằm vào Đồng Quốc Phong đối diện.
Đồng Quốc Phong lặng thinh một lát, đứng