Vợ chồng Lục gia đi vào không phải cửa chính đằng trước mà là cửa ngách nhỏ.
Cũng không phải người gác cổng nhà họ Tô không cho họ đi cửa chính, người gác cổng cũng không có gan đó.
Lục gia dù không phải trưởng tộc nhưng so với Tam bá gia trưởng tộc mắt mờ chân chậm thì ông ta nói chuyện còn có trọng lượng hơn, trong huyện thành chẳng những là nhân vật có mặt mũi, con trai còn làm quan chức trên tỉnh thành nữa.
– …Lúc họ tới là đi cửa ngách rồi, nhìn lén la lén lút y như sợ bị người khác nhìn thấy, cũng không biết muốn làm cái gì...
Diệp Vân Cẩm nghe thế không nói gì, đi vào khách đường.
Vợ chồng Lục gia ngồi bên trong đang thì thầm nói chuyện với nhau, bắt gặp bà đi vào thì liếc nhau, dừng lại.
Diệp Vân Cẩm hỏi họ có việc gì, còn nói, – Tuyết Chí lúc sẩm tối về nhà, anh chị chắc đã nghe nói rồi, hiện còn đang ăn cơm.
Anh chị đã tới nếu không chê thì mời anh chị dùng bữa với cả nhà em?
Lục gia ngồi bất động, nét mặt nghiêm trang.
Bà Lục thì tươi cười đứng lên, đi tới gần Diệp Vân Cẩm thân mật cầm tay bà, đầu tiên là khen bà khí sắc tốt, càng ngày trông càng trẻ, rồi nói tiếp:
– Anh chị ở nhà đã ăn rồi.
Tới nhà chỉ là có mấy câu muốn nói rồi đi về ngay, không muốn quấy rầy cả nhà các em.
Diệp Vân Cẩm cười nhẹ:
– Chị Lục khách sáo quá, có gì xin cứ nói.
– Vừa rồi em có nhắc đến Tuyết Chí, chúng ta đều là người trong nhà, không có gì phải che che giấu giấu cả.
Chị nói thẳng, tối nay vợ chồng chị tới cũng chính là vì chuyện của Tuyết Chí…
Bà ta dừng một chút, híp mắt nhìn Diệp Vân Cẩm chờ bà tiếp lời, nhưng thấy bà không phản ứng gì, còn mỉm cười bình tĩnh nhìn lại mình, đành phải nói tiếp:
– Tuyết Chí rõ ràng là con gái, thế mà em từ nhỏ đến lớn lại nuôi cháu nó như con trai, thời gian này cả huyện thành đều xôn xao vì chuyện này.
Mà chuyện này, ngay cả thân tộc chúng ta cũng đều bị em lừa dối che giấu.
Vấn đề này, không phải chị khinh thường em, nhưng em khi xưa suy nghĩ chưa chu toàn, không thể trách hiện tại người trong tông tộc biểu thị thái độ bất mãn được…
Bà Lục quan sát nét mặt Diệp Vân Cẩm, – Tối hôm qua, các vị trưởng bối đều tụ tập ở nhà Tam bá gia, mở cuộc họp tông tộc.
Tất cả mọi người đều rất bất mãn, nói chuyện nhà em giờ đã trở thành trò cười lớn của toàn huyện, mất hết thể diện mặt mũi thì thôi đi, ngay cả những tộc nhân chúng ta ra ngoài cũng bị người ta chỉ trỏ nói ra nói vào chẳng ra gì.
Em làm ra chuyện này, nói nhẹ thì xúc phạm tộc quy, làm loạn gia phả, mà nói nặng, chính là loạn âm dương hủy luân thường.
Nếu đúng là thật, đây chính là tội lớn!
Diệp Vân Cẩm gật đầu, – Thế tối hôm qua mọi người đã thương lượng được gì không? Dự tính sẽ làm gì? Là gạch bỏ một chi nhà bọn em ra khỏi gia phả, hay là tố cáo lên quan tòa điều tra thế? Em kiến thức ít, nhưng hình như chưa từng nghe nói từ cổ chí kim có luật lệ nào quy định con gái trong nhà không thể nuôi dạy như con trai.
Hay là Trung Hoa Dân quốc vừa mới bổ sung điều này vậy chị?
Lục gia nâng chén trà lên uống một ngụm.
Bà Lục đưa mắt nhìn chồng, vội nói:
– Em còn không biết đâu, tối hôm qua, Tam ba gia tức giận đến mức suýt nữa thì ngất xỉu tại chỗ, mấy phòng còn lại cũng kích động phẫn nộ lắm, tất cả đều nói em không đúng, đề xuất dựa theo tộc quy xử lý thật nghiêm, thanh lý môn hộ, mọi người sẽ tiếp quản việc làm ăn của nhà em….
Diệp Vân Cẩm cũng nhìn Lục gia:
– Thì ra tối nay anh chị tới đây là muốn tiếp quản cửa hàng Thiên Đức à?
Bà Lục kêu la:
– Em à, oan cho anh chị quá.
Anh chị nào vì cái này chứ, mà ngược lại, anh chị là muốn tốt cho các em các cháu.
Nói thật, tối hôm qua ồn ào mãi không xong, là bác Lục của Tuyết Chí đã đứng lên kiên quyết phản đối, nói không thể đối xử với nhà em như thế được.
Nhớ năm xưa, Tuyết Chí sinh ra đã mất cha, em là quả phụ trẻ tuổi, còn phải chống đỡ cả nhà, thật sự là không dễ dàng, đưa ra biện pháp này cũng là bất đắc dĩ thôi.
Tuy nói là vi phạm tộc quy, nhưng về tình có thể hiểu.
Huống chi bao nhiêu năm qua, lần nào trong tộc có công có việc, có lần nào mà em không hỗ trợ nhiều nhất đấu.
Không thể bỏ qua công lao của em được.
Lục gia vẫn luôn không lên tiếng lúc này mới chậm rãi đứng lên, thong thả đi tới, trên mặt nở nụ cười ôn hòa.
– Chính là ý tứ này.
Tối hôm qua đến cuối cùng, những người tranh cãi kia cuối cùng đã bị ép xuống, họ không dám truy cứu gì nữa đâu.
Em yên tâm, có anh ở đây, về sau còn có ai dám lấy chuyện này ra ức hiếp cả nhà em, em cứ tới tìm anh.
Tối nay anh chị tới là vì lòng tốt, muốn nhắc nhở em chút mà thôi.
Tối hôm qua tộc nhân Tô gia tề tụ họp tại nhà Tam bá gia, Diệp Vân Cẩm đã biết rồi.
Nửa phần trước, cũng đúng như vợ chồng này đã nói, mọi người thay nhau đứng ra phê phán mắng chửi bà, nhất trí nhận định nên trục xuất bà, việc làm ăn của cửa hàng Thiên Đức sẽ do tông tộc tiếp nhận.
Nhưng phần sau thì lại không phải thế.
Thời điểm lựa chọn ai sẽ đứng ra đi làm chuyện này, bầu không khí trở nên lạnh lẽo, không một ai ra mặt.
Theo lý Tam bá gia là tộc trưởng, nên là ông ta đứng ra, con trai ông ta lại nói sức khỏe ông ta không tốt, hôm nay không thể đi lại được.
Mọi người đều đổ dồn sang Lục gia.
Trùng hợp là Lục gia vừa đến chưa được bao, bà Lục ở nhà đột ngột đổ bệnh, cho người đi gọi Lục gia về nhà.
Lục gia đi rồi, những người còn lại nhìn nhau, người nào người nấy cũng đùn đẩy, không một ai nhận cả, cuộc họp mặt gia tộc cứ thế mà không giải quyết được gì, mọi người đều giải tán.
Diệp Vân Cẩm hiểu rõ, tối nay hai vợ chồng Lục gia đến một kẻ đóng vai mặt đỏ một người vai mặt trắng, kẻ xướng người họa, trợn mắt bịa đặt, toan tính rõ ràng.
Không có Hạ Hán Chử, chuyện con gái khôi phục thân phận này Diệp Vân Cẩm cũng đã nghĩ được cách ứng phó, nhưng những người trong tộc này chỉ hận không thể lột da rút gân ăn thịt uống máu mình sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.
Bà thầm thở dài, càng căm ghét những người đang đứng đối diện này, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản, chỉ cười nói cảm ơn, không hề giữ họ lại.
Vợ chồng Lục gia tối nay tới vốn muốn nhận được sự cảm kích của Diệp Vân Cẩm, bắt gặp bà phản ứng như thế thì thất vọng, nhưng không biết làm gì khác hơn ngoài đứng dậy ra về.
Diệp Vân Cẩm muốn đưa họ ra cửa chính, bà Lục vội nói đi cửa ngách cho tiện, đường gần hơn.
Diệp Vân Cẩm dĩ nhiên không ép, liền tiễn ra ngoài, đứng bên trong cửa nói:
– Tuyết Chí còn đang chờ em ăn cơm, em không tiễn, anh chị về ạ.
Bà Lục không cam tâm, đang muốn tiếp tục nghe ngóng hôn sự giữa Tô Tuyết Chí và Tôn thiếu gia Hạ gia, nghĩ đến lúc đó biết đâu mình cũng chen được vào một chân rút ngắn