Thời gian tổ chức hôn lễ được định vào nửa năm sau.
Lý do đầu tiên của việc chọn ngày như vậy là việc tu chữa tòa nhà cổ của dòng họ Hạ cần có thời gian.
Hôn lễ của họ sẽ được tổ chức trong tòa nhà cổ Hạ gia, đồng thời sau khi cưới thì hai người cũng sẽ ở tại nơi này luôn.
Đây là đề nghị của Tô Tuyết Chí.
Tòa nhà cổ kia để hoang đã nhiều năm, cộng thêm kiến trúc chủ thể, niên đại xa xưa, thực ra bây giờ cho dù sửa sang lại nhưng xét về tiện nghi sinh hoạt thì cũng không thể bằng một ngôi nhà kiểu phương tây.
Hạ Hán Chử biết thói quen sinh hoạt của cô thiên về tây hóa, sợ cô bị thiệt thòi, anh cũng không có ý định cưới xong sẽ ở lại tòa nhà cổ này mà dự tính mua một căn nhà kiểu phương tây ở trong tỉnh thành, nếu như cô thích thì sẽ cải tạo thêm là được.
Nhưng cuối cùng lai bị cô bác bỏ luôn.
Cô nói cô rất muốn sinh sống ở tòa nhà cổ Hạ gia, bởi vì “đó là nơi mà anh đã sinh ra và lớn lên”.
Hạ Hán Chử rất cảm động, vì để cho cô được sinh hoạt thoải mái, anh đã mời kiến trúc sư tiến hành tu sửa lại nội thất bên trong tòa nhà dựa theo thói quen sinh hoạt của cô.
Ngoài sự chuẩn bị về “phần cứng”, một lý do nữa là anh cũng cần thời gian để thực hiện những việc cần làm trước.
Mặc dù hiện tại anh đã kiểm soát được nơi này, nhưng vẫn còn lâu mới đủ.
Anh cần phải mau chóng sắp xếp lại quan hệ của mấy thế lực nằm dưới sự quản lý của anh, nhằm bảo đảm không để xảy ra sai sót nào.
Ngoài ra, sắp xếp lại biên chế quân đội, cải tổ tỉnh phủ, đưa nhiều chính sách mới khác nhau vào chương trình nghị sự càng sớm càng tốt, cả quân sự và chính trị đều không thể thiếu, phải nói việc bận bù đầu luôn.
Dù là anh có phụ tá giỏi để chia sẻ, nhưng bản thân anh vừa mới bắt đầu, hiển nhiên là không thể vắng mặt được.
Thời gian nửa năm thành thực mà nói là eo hẹp.
Từ chủ quan mà nói, thời gian với anh là quá dài, nhưng thực sự cầu thị, đây là thời gian nhanh nhất anh có thể làm tốt cho việc chuẩn bị kết hôn.
Chỉ là anh bận bịu, Tô Tuyết Chí cũng không kém anh bao nhiêu.
Sau khi trở về, cô vùi đầu vào nhà máy dược phẩm mà cô đang quan tâm hàng đầu.
Tầm nhìn của cậu vẫn rất xuất sắc, xưởng thuốc tìm được rất hợp ý của cô, chỉ cần cải tạo thêm một chút là được, rất nhiều thiết bị ban đầu cũng có thể tiếp tục sử dụng.
Ở đây, cô không có bất kỳ sự băn khoăn nào cả, làm những việc mình muốn làm, cảm giác siêu tốt luôn.
Cô cùng với mấy người tiến sĩ Dư mà trước đó đã được sắp xếp đến đây thực hiện các công việc như tổ chức địa điểm, bổ sung nhân viên, mở rộng thiết bị…Tất cả đều rất suôn sẻ, bận rộn tới mức ngay cả chuyện kết hôn cũng bị cô nhét vào sau đầu.
Xưởng thuốc nằm ở bên ngoài tỉnh thành, ban đầu cô còn ở tại nhà cậu, về sau thì dọn luôn tới đây, ngày đêm ngâm mình trong phòng thí nghiệm.
Chớp mắt đông đi xuân tới, yến về hoa nở, ngày cưới đúng hẹn tới rồi.
Hai người thống nhất tổ chức hôn lễ theo truyền thống kiểu Trung Quốc.
Thời gian chọn vào ngày 18 tháng này, đó là một ngày tốt lành tuyệt vời.
Theo kế hoạch định sẵn, Tô Tuyết Chí cần phải về nhà sớm trước một tuần để chuẩn bị cho các công việc hôn lễ, sau đó đợi Hạ Hán Chử tới đón dâu, đón cô về tỉnh thành thành hôn.
Tháng trước, việc tu sửa tòa nhà cổ Hạ gia đã tiến vào giai đoạn sau cùng.
Hạ Hán Chử gác mọi chuyện sang một bên tìm cô, muốn đưa cô đi xem một chút, nếu như có chỗ nào không hài lòng thì thực hiện điều chỉnh luôn, đương nhiên, đây chỉ là cái cớ, thực tế là anh đã nhiều ngày không gặp cô, rất nhớ cô.
Cách ngày kết hôn chỉ còn một tháng, anh cảm thấy thời gian dài dằng dặc, liền vin vào đó mà hẹn gặp cô.
Ai ngờ đâu cô lại nói là quá bận việc không thể đi được, muốn tranh thủ làm xong mọi việc trước khi đến ngày kết hôn, cô cũng hoàn toàn tin tưởng anh, bảo anh tự đi xem rồi xử lý, cứ thế mà đuổi người đi.
Chuyện này là Hồng Liên nói.
Ngày hôm đó bà dẫn thợ may tới muốn Tô Tuyết Chí thử đồ cưới, tận mắt nhìn thấy một màn này, khi về đã nói lại cho Diệp Vân Cẩm biết.
Hiện tại cách ngày kết hôn chỉ còn ba ngày, một đống việc cần làm, người phải gả đi là Tô Tuyết Chí nhưng mãi mà không thấy bóng dáng đâu.
Ngay tuần trước, cô vì tìm một nhà máy phù hợp có thể chế tạo thùng lên men quy mô lớn mà đã phải đi đến nơi khác.
Hồng Liên ở nhà sốt ruột chờ đợi, chờ mãi không thấy người đâu cả, sốt hết cả ruột gan, liền tìm Diệp Vân Cẩm bảo bà gửi điện báo thúc giục con gái về nhà.
Nếu không về ngay sợ là không về kịp ngày kết hôn.
Hơn nữa, nếu chú rể biết được, cậu ta sẽ nghĩ thế nào?
- …Lần trước con rể đến tìm nó muốn dẫn nó đi xem nhà cửa, nó không thèm đi, nói là bận quá, bỏ mặc con rể luôn í.
Khi đó con rể không nói gì, chỉ cười cười trò chuyện với em, nhưng em thấy rõ là con rể thất vọng lắm.
Giờ chỉ còn mấy ngày thôi mà nó còn bôn ba bên ngoài, nếu để con rể biết, sợ là không hay…
Đám cưới của con gái đang đến gần, thời gian này Diệp Vân Cẩm cũng rất bận rộn, cả ngày hết ở trong cửa hàng lại bận ở nhà.
Dù con gái miệng hứa hẹn sẽ về sớm, nhưng đến giờ này rồi mà không thấy cái bóng đâu, bà cũng sốt ruột lắm, lại bị Hồng Liên thúc giục, trong lòng bồn chồn, sợ nhỡ đâu lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhỡ nhàng cả ngày trọng đại thì sao, thế thì chẳng khác nào trò cười cho thiên hạ, suy nghĩ một chút định đi tìm anh cả, bảo anh đi thúc con gái về sớm.
Đúng vào lúc này, một người làm hào hứng chạy vào nói:
– Bà chủ, nữ thiếu gia về rồi.
Chú Trung bảo cháu đến báo với bà một tiếng để bà về nhà gấp.
Hồng Liên mừng rỡ hai chân nhỏ nhảy nhót lên, cùng Diệp Vân Cẩm gấp gáp quay về Tô gia.
Diệp Vân Cẩm đi tìm con gái, đến bên ngoài phòng của cô, qua cánh cửa được mở rộng, bắt gặp cô thậm chí còn không có thời gian để thay quần áo bên ngoài, hành lý để dưới đất, mình thì ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc vùi đầu viết gì đó, hết sức tập trung.
Biết là con gái lại làm việc liên quan đến công việc rồi.
Người về kịp là tốt rồi.
Bà đứng ở bên ngoài lặng lẽ nhìn con gái một lúc, sau đó quay đầu lại ra hiệu cho Hồng Liên im lặng, đừng đi quấy rầy cô, mình cũng lặng lẽ lui ra.
Chớp mắt ba ngày đi qua, ngày hôm sau này ngày thành hôn.
Bên Hạ Hán Chử phái người truyền lời anh đã đến rồi, ngày mai đúng giờ sẽ đến đón dâu.
Con gái tìm được chồng tốt, Diệp Vân Cẩm rất hài lòng và yên tâm.
Nhưng giống như tất cả những người mẹ trên thế giới này, tối hôm nay, bà cũng thấy hơi buồn.
Bà cùng với Tô Trung kiểm tra đối chiếu lại đủ loại việc cho ngày mai, xác định tất cả đều không có sai sót gì, bấy giờ mới yên tâm.
Đêm muộn hôm nay, bà không hề buồn ngủ chút nào, ngồi một mình trong phòng, lúc đang thất thần, chợt nghe có tiếng gõ cửa rất nhẹ vang lên, đi qua mở cửa, thấy là con gái tới, tay cầm cây nến đứng bên ngoài.
– Tuyết Chí? Muộn thế này sao con còn chưa đi ngủ?
Diệp Vân Cẩm ngạc nhiên.
Con gái về đã mấy ngày nhưng cả ngày nhốt trong phòng để làm việc, nói là đang bận viết luận văn gì đó, sao lúc này lại tìm mình.
– Ngày mai là ngày vui của con, con phải nghỉ cho tốt, không thì cả người sẽ không có tinh thần, ngày mai khó coi lắm.
– Không sao đâu ạ.
Anh ấy không chê đâu.
– Tô Tuyết Chí cười, bước nhanh vào trong.
Diệp Vân Cẩm cũng cười, đóng cửa lại.
Tô Tuyết Chí đặt nến xuống, nói:
– Mọi người vì con mà vất vả quá.
Đúng là vậy, vì hôn lễ của cô mà cả nhà trên dưới đều bận tối mày tối mặt, mà bản thân Tô Tuyết Chí giống như là người ngoài cuộc, không để tâm gì cả.
Tất cả mọi việc đều có Diệp Vân Cẩm, Hồng Liên, và cả cậu Diệp Nhữ Xuyên nữa đều ôm hết làm cho cô, cô chỉ cần đợi ngày kết hôn đến là được.
Diệp Vân Cẩm cười:
– Sao khách sáo với mẹ thế.
Mẹ chỉ có một mình con, con sắp lấy chồng, cả đời chỉ có một lần, mẹ có gì vất vả đâu? Mẹ vui còn không