Đây là một buổi tối bình thường như mọi ngày, Hạ Hán Chử bứt ra khỏi công việc, cất tờ điện báo mà ban ngày vừa nhận được, đi tới trụ sở Cục y tế.
Nơi này cách nơi làm việc của anh không xa, chỉ cách một con phố, việc thành lập cơ quan này là một trong những biện pháp mà chính phủ mới thực hiện để cải thiện sinh kế của người dân, Tô Tuyết Chí làm việc trong đó, đóng vai trò lớn, nhưng tinh lực chính của cô vẫn là ở nhà máy dược phẩm, cho nên còn chưa chính thức tiếp nhận đề cử nhậm chức ở trong đó mà chỉ đảm nhiệm một vị trí cố vấn.
Mỗi năm vào mùa hè, là thời điểm các bệnh truyền nhiễm khác nhau thi nhau hoành hành, hôm nay Cục y tế sắp xếp công tác phòng chống dịch, rất quan trọng, cô cũng tới, là sáng nay anh đưa cô tới.
Có điều là để tránh gây sự chú ý cho mọi người, đáp ứng yêu cầu của cô, anh không đưa cô đến cửa chính.
Hiện tại anh tới đón cô thì cũng giống như vậy.
Anh không đi vào mà dừng ở đầu phố, bảo vệ binh đi thay anh.
Đợi một lúc, vệ binh vội vàng trở về nói lại, người bên trong nói hôm nay công việc rất thuận lợi, phu nhân đã về từ sớm rồi.
– Có biết đi đâu không?
– Phu nhân không nói.
Hạ Hán Chử hơi thấy thất vọng, nhưng mà anh mau chóng xua đi cảm giác này.
Sáng sớm hôm nay trước khi tách ra, cô bảo hôm nay chỗ cô có lẽ sẽ rất bận, có thể phải bận cả ngày liền, bảo anh không cần lo cho cô, khi nào xong việc thì tự cô sẽ về nhà.
Cô đã trở thành vợ của anh, là phu nhân trong miệng người khác.
Nhưng mà, so sánh với trước kia, cuộc sống thường ngày của cô cũng không bởi vì thân phận hoặc xưng hô thay đổi mà thay đổi theo.
Ngoại trừ một số ít dịp xã giao công khai yêu cầu hai vợ chồng có mặt cùng tham dự hoặc những hoạt động với những nỗ lực xóa bỏ bó chân và phổ biến nhiều kiến thức phòng chống dịch của cô ra, giống như trước đây, điều có thể thu hút sự chú ý của cô và khiến cô dành toàn thời gian và sức lực vẫn là loại thuốc penicillin mà cô đã làm trong mấy năm qua.
Thành thật mà nói, có đôi khi Hạ Hán Chử vẫn ghen tị với những người có thể làm việc với cô.
Tháng trước, ngay từ năm ngoái khi có kế hoạch di dời, hai tổ máy phát điện công suất 2.000 kilowatt đặt hàng từ nước ngoài cuối cùng đã được chuyển giao sau một thời gian dài vận chuyển.
Những ngày gần đây, bên nhà máy dược phẩm vô cùng nhiều việc.
Nếu như công việc bên này kết thúc sớm, với tính cần cù của cô…
Hạ Hán Chử chạm tay vào tờ giấy trong túi, trầm ngâm một lúc, thay đổi tuyến đường đi.
Nhà máy dược phẩm nằm ở ngoại thành.
Anh đến rồi, phát hiện mình tính sai, tiến sĩ Dư nói hôm nay cô không đến đây.
Hạ Hán Chử đành phải lần nữa trở về.
Giày vò một vòng, chờ khi anh về thành lại trở về nhà thì trời đã tối hẳn xuống.
Anh nghĩ hôm nay mình nên mừng thay cho cô, nhưng nói thật, tâm tình của anh hiện tại rất sa sút.
An ủi duy nhất là khi về đến nhà, người gác cổng nói cho anh biết, cô đang ở nhà.
– Phu nhân hôm nay về sớm lắm!
Có lẽ là vì hiếm có nên người gác cổng nhấn mạnh.
Hạ Hán Chử mừng rỡ đi vào, ở ngay sảnh thì gặp Hồng Liên.
Sau khi hai người cưới nhau, Hồng Liên đề nghị tới săn sóc cho cô, cô từ chối không được.
Hồng Liên ra đón anh, bắt gặp anh đưa mắt nhìn ra sau thì cười tít mắt, nói hôm nay cô về nhà sớm, đang chờ anh về ăn cơm.
Kết hôn cũng đã được nửa năm, nhưng bởi vì hai người đều bận bịu, có thể ngồi cùng nhau ăn bữa cơm tối thực ra đếm trên đầu ngón tay.
Tâm trạng Hạ Hán Chử tốt hẳn lên, nỗi lo lắng bao trùm trong lòng anh mấy ngày nay cũng tạm thời tiêu tan.
Anh bước nhanh đến khu sinh hoạt..
Cửa khép hờ, anh đẩy ra.
Trên bàn là những món ăn được đựng trong những chiếc đĩa sứ tinh xảo, những bông hoa trong chiếc bình ở phía đối diện rõ ràng là vừa được cắt tỉa cẩn thận, có tiếng nhạc trên máy thu âm ở góc phòng, đèn trong phòng ấm áp và sáng.
Anh thấy bất ngờ, ngẩn ra, ngay sau đó nhìn một vòng nhưng không thấy bóng dáng cô đâu, đang muốn gọi cô, bỗng nhiên trực giác nói cho anh biết, có người đang nấp sau cánh cửa.
Tâm trí anh hơi động một chút, đứng nguyên tại chỗ.
Quả nhiên, sau lưng vang lên tiếng cười khẽ, tiếp đó, có người từ phía sau nhảy ra, ôm lấy sau lưng của anh.
Một mùi thơm thoang thoảng xộc vào mũi Hạ Hán Chử.
Anh hơi nghiêng đầu sang.
Hẳn là cô vừa tắm xong, nhưng cách ăn mặc lại chỉnh trề, mặc váy dài, trang điểm rất nhẹ, cười hết sức vui vẻ.
Mà thường ngày, nếu như không cần thiết cô rất ít khi trang điểm xinh đẹp như vậy, cho rằng lãng phí thời gian, còn ảnh hưởng đến công việc.
Anh nhìn cô không chớp mắt.
– Bất ngờ không ạ? – Cô buông anh ra, đứng ở trước mặt anh cười hỏi.
Anh gật đầu.
Cô phàn nàn, – Chẳng giống tí nào.
Anh giả vờ!
Hạ Hán Chử bật cười khẽ, thuận thế ôm cô vào lòng.
Anh dùng cằm mình cọ cọ vào mái tóc mềm mại xõa tung thơm thoang thoảng của cô, hít thật sâu mùi hương trong tóc cô, sau đó quay đầu nhìn cách bài trí sau lưng, chần chừ một chút, không kìm được hỏi:
– Hôm nay là ngày đặc biệt gì à em?
Vừa rồi anh đã nghĩ nhanh về điều đó trong đầu.
Không phải sinh nhật anh, cũng không phải sinh nhật cô.
Hình như ngày gì cũng không phải.
– Không phải ngày đặc biệt thì không được ạ?
Hạ Hán Chử ngớ người.
Thành thật mà nói, anh biết công việc gần đây của cô trong nhà máy dược phẩm đã đến thời điểm quan trọng, theo lý cô sẽ không lãng phí thời gian.
Nhưng hôm nay cô lại về sớm, chờ anh cùng nhau ăn cơm làm cho anh có cảm giác vừa mừng vừa lo không quen chút nào.
Anh nhanh chóng phản ứng lại, định nói gì đó để khắc phục bầu không khí tốt đẹp đã bị chính mình phá hủy, cô đã bật cười nói tiếp:
– Anh cứ nhất định nói lý do, thế thì lý do nhiều lắm đó.
– Hôm nay là hai năm lẻ chín ngày chúng ta gặp nhau, tổng cổng có một ngàn lẻ một ngày kỷ niệm, có phải là độc nhất vô nhị, đáng để ăn mừng không?
– Hôm nay cũng là ngày chúng ta thành hôn sáu tháng mười lăm ngày, tổng công có 165 ngày kỷ niệm, có phải đáng để chúc mừng không?
– Hoặc là, em nói cho anh biết, nhà máy dược phẩm đã vượt qua khó khăn về công nghệ và thiết bị, sản xuất hàng loạt thành công lô thuốc đầu tiên, dùng cho bệnh nhân nan y trong bệnh viện, đạt được hiệu quả trị liệu tốt.
Đồng thời, không có báo cáo về tác dụng phụ rõ ràng.
Điều này có đáng chúc mừng không ạ?
Mỗi một câu của cô, Hạ Hán Chỉ cười gật đầu một cái.
Thoạt đầu cô còn cười vui, nhưng dần dà liền tắt đi.
– Sao vậy em? – Hạ Hán Chử hơi không hiểu, ngay sau đó thì bừng hiểu ra, vỗ trán mình.
– Tại anh, đã làm hỏng tâm tình của vợ anh rồi.
Anh nửa đùa nửa nghiêm túc nói, đang muốn xin lỗi, lại thấy cô lắc đầu.
– Dạo này thấy anh có tâm sự, ăn cơm cũng không thấy ngon.
Hôm nay vừa lúc em rảnh nên mới về sớm…
– Thực ra thì không phải ngày gì hết.
Chỉ chợt nhớ đến chúng ta đã lâu không ngồi cùng nhau ăn cơm tối rồi, em muốn cùng anh ăn một bữa cơm tối.
Chỉ đơn giản vậy thôi.
Cuối cùng, cô cười với một giọng điệu thoải mái.
Hạ Hán Chử nhìn cô, trầm mặc.
Anh cho là cô quá bận mà không để ý tới anh, nhưng nào ngờ trong lòng cô vẫn luôn nghĩ và lo cho anh.
Cũng giống như trong lòng anh không một giây một phút nào là nghĩ đến cô.
Anh cảm thấy một dòng nước ấm áp từ từ chảy ra khỏi lồng ngực của mình, giống như dòng suối nguồn lặng lẽ tràn qua mỗi một tế bào trong cơ thể anh, cuốn đi mọi mệt mỏi và lo lắng của anh trong những ngày gần đây.
– Anh thế nào? – Giờ lại đến lượt cô hỏi anh.
Hạ Hán Chử lấy lại tinh thần, lắc đầu, chỉ chỉ vào bụng mình:
– Anh đói rồi.
Nói xong, anh cởi áo khoác, cởi nút cổ áo sơ mi, ngồi xuống, vừa cầm lấy đũa đã bị cô ngăn lại:
– Nói bao nhiêu lần rồi mà luôn quên.
Đi rửa