Mấy ngày sau, trong nhà Hạ Hán Chử tiếp đãi một vị khách tới thăm.
Lúc Tô Tuyết Chí về nhà, sắc trời đã tối, anh và khách vẫn đang nói chuyện trong thư phòng.
Cô cởi áo khoác ra, hỏi Hồng Liên:
– Dì ơi, khách là ai vậy ạ, dì có biết không?
Hồng Liên nhận áo khoác, lắc đầu nói không biết.
– Nhưng mà nhìn qua như là đi đường xa tới, chắc là có chuyện rất quan trọng.
Buổi chiều con rể đưa người ta về nhà, không cho phép ai làm phiền, dì nấu cơm xong cũng không dám đưa vào nữa.
Tô Tuyết Chí nhìn hướng thư phòng, trầm ngâm, không đi qua đó mà đi thẳng vào trong nhà.
Hồng Liên gọi cô lại, nói đã nấu món bồi bổ cho cô bảo cô đi ăn lấp bụng trước.
– Con sáng sớm đã đi làm, tối mịt mới về nhà, đói lắm rồi phải không? Bà chủ bảo dì tới là để chăm sóc con.
Công việc ở nhà máy thì cũng thôi, ngày nào con cũng đi sớm về muộn, dì thấy mặt con gầy đi trông thấy, còn chẳng bằng nửa cái bàn tay của dì nữa…
Bà dùng hình ảnh so sánh khoa trương về gương mặt của Tô Tuyết Chí,
– Nếu bà chủ mà biết được, dì làm sao mà ăn nói với chị ấy đây…
Bà luôn làm cảm thấy Tô Tuyết Chí ăn không đủ, lại sợ cô chê mình phiền phức nên mỗi lần ép cô ăn là lôi Diệp Vân Cẩm ra.
Tô Tuyết Chí nói rằng buổi trưa đã có ăn một chút tại nhà máy rồi, hiện tại không đói, chờ Hạ Hán Chử với khách nói chuyện xong thì mới ăn cơm tối.
Cô đi vào phòng ngủ, rửa mặt mũi chân tay sau đó đi đến trước bàn làm việc.
Ngồi chưa được một chốc, Hồng Liên đã bưng một bát điểm tâm nhỏ đến, bắt cô phải ăn mấy miếng.
Tô Tuyết Chí không còn cách nào khác đành phải đặt bút xuống nhận lấy, múc nước đường trong bát, còn chưa ăn được hai miếng bắt gặp Hồng Liên thi thoảng liếc bụng của mình, thì thầm hỏi cô tháng này kinh nguyệt đến chưa, có phải đã có rồi không.
– Có gì ạ?- Tô Tuyết Chí đang có tâm sự trong lòng, không mấy tập trung, thuận miệng hỏi.
– Còn có gì nữa, là có thai đó.
Tô Tuyết Chí suýt nữa thì bị sặc, ho mấy cái liền.
Hồng Liên vội vỗ vỗ lưng cho cô.
Tô Tuyết Chí ngừng ho, nuốt đồ ăn xuống.
Thấy bà đang trông mong nhìn mình, nhớ ra từ lúc bà đến đây săn sóc mình hình như thường hay nhìn vào bụng mình, ngày nào cũng sốt ruột nấu những món ăn bổ dưỡng cho mình với Hạ Hán Chử, nói là để bồi bổ sức khỏe.
Tô Tuyết Chí quyết định dập tắt ảo tưởng không thực tế này của bà, thu hết tâm sự đi, đặt bát xuống, đi đến đầu giường kéo tủ ra lấy một thứ trong đó ra, ra hiệu cho Hồng Liên xem.
– Đây là…- Hồng Liên chưa từng thấy bao giờ nên không biết.
Tô Tuyết Chí phổ cập luôn cho bà, đây chính là phương tiện tránh thai do người nước ngoài chế tạo ra đó.
– Dì Hồng ơi, cháu bận lắm, cho nên chí ít trong một vài năm tới sẽ không mang thai đâu.
Về sau dì đừng lo nghĩ nữa.
Hồng Liên rất thất vọng, càng không chịu thừa nhận, phản bác:
– Làm việc thì làm việc, nhưng sao lại không sinh con chứ? Mà sinh con thì không cần con nuôi, con cứ sinh là được, đã có bọn dì rồi.
Còn con rể nữa chứ, nào có người nào không muốn làm cha đâu, huống hồ Hạ gia chỉ có con rể là độc đinh, các tổ tông đều đang đợi đấy.
Có phải trong lòng con rể không vui nhưng vẫn chiều theo con không hả? Không phải dì nói nhiều, con rể tốt như thế, đốt đèn lồng cũng khó tìm được…
– Dì ơi dì nghĩ nhiều rồi…
Tô Tuyết Chí nghe bà càng kéo càng không có giới hạn, ngay cả tổ tông Hạ gia cũng nhắc đến rồi, vội vã cắt ngang lời bà.
– Anh ấy không ý kiến dì ơi! Chẳng những không ý kiến, anh ấy cũng không muốn, là chính miệng anh ấy nói đó.
Về sau dì đừng cứ để ý đến bụng cháu nữa.
Hồng Liên a lên một tiếng, ngây người ra một lúc mới kịp phản ứng lại:
– Lý nào là thế? Không có lý nha…Cháu với con rể tốt như thế, không nhân lúc còn trẻ sinh con đi chứ.
Tiếc quá.
Tô Tuyết Chí không chịu nổi phiền, nhìn thân hình tròn tròn của bà, kêu lên:
– Dì Hồng ơi, dì nói cháu gầy, cháu thấy dì gầy mới đúng í.
Dạo này làm phiền đến dì quá, hay là để cháu cho người đưa dì về, tốt nhất là dì về nhà nghỉ ngơi đi ạ.
Hồng Liên phớt lờ nói mình mặc kệ, cầm bát lên bắt ép cô ăn tiếp.
Tô Tuyết Chí thấy bà cuối cùng đã chịu từ bỏ, nghĩ về sau không phải nghe bà càm ràm chuyện này nữa, vậy cũng coi như thôi.
Đúng vào lúc này, nữ người hầu chạy vào nói xưởng thuốc vừa gọi điện thoại tới, nói là có việc gấp tìm cô.
Người gọi là Tiểu Hoàng, cho biết khi Tiến sĩ Dư đưa công nhân đến kiểm tra và ghi lại dữ liệu trong phòng nuôi cấy, lúc trèo lên cao xem bình lên men đặt ở tầng cao nhất, bỗng nhiên bị choáng váng ngã xuống, đầu đập lên bình lên men, chảy máu.
Sau khi tỉnh lại, tiến sĩ Dư nói mình không sao cả, xử lý vết thương xong nhất định không chịu đi bệnh viện, hỏi cô nên xử lý thế nào.
Tô Tuyết Chí dặn dò Tiểu Hoàng cưỡng chế Tiến sĩ Dư đình chỉ công việc, nằm yên không được cử động, nói mình sẽ đến đó ngay tức khắc.
Cúp điện thoại, cô bảo Hồng Liên chờ Hạ Hán Chử xong việc thì báo với anh một tiếng, bảo anh cứ ăn cơm, cô xong việc thì sẽ về ngay, sau đó cầm hòm thuốc vội vội vàng vàng chạy đến xưởng thuốc.
Con đường chạy giữa nhà máy dược phẩm và thành phố, Hạ Hán Chử đã chuẩn bị một chiếc xe hơi cho cô, sắp xếp một người tận tâm chịu trách nhiệm đưa đón mỗi ngày.
Lúc cô đến đó, đầu của Tiến sĩ Dư được quấn bằng một miếng gạc, Tiểu Hoàng đang túc trực ở đó, ở trong phòng nhưng lại không chịu nghỉ ngơi, vẫn ngồi trước bàn làm việc vùi đầu vào sửa sang số liệu ghi chép.
– Phu nhân, tiến sĩ không chịu nghỉ ngơi, nói rằng một nhóm lên men đang lúc mấu chốt, sợ xảy ra vấn đề, tôi cũng bó tay.
Tiểu Hoàng sốt ruột giải thích.
Tiến sĩ Dư trách anh ta:
– Đã bảo các cậu đừng có nói rồi mà, cũng chẳng to tát gì, chỉ là bệnh cũ mà thôi, cộng thêm mấy ngày ngủ không ngon giấc cho nên mới bị choáng, không đứng vững mà bị ngã.
Giờ đã tốt rồi.
Anh ta thúc Tô Tuyết Chí đi về, – Tôi chỉ có một chút công việc của ngày hôm nay trong tay, sắp xong rồi.
Tiểu Tô không cần đến đây đâu.
Hôm nay em cũng bận ròng rã cả ngày rồi.
Tô Tuyết Chí lo anh ta bị chấn động não hoặc biết đâu có khi còn tệ hơn chính là bị chảy máu trong.
Cô kiểm tra tỉ mỉ cho tiến sĩ Dư.
Kiểm tra xong, dù không phát hiện có gì bất thường nhưng vẫn không yên lòng.
Trước sự nài nỉ của cô, tiến sĩ Dư