Năm ngoái hành động ám sát của người Nhật nhằm vào Vương Hiếu Khôn bất ngờ rơi vào thất bại, kế hoạch đưa chiến tranh vào danh sách quan trọng đã bị ép gác lại.
Nhưng mà, trong cấp độ ra quyết định của mình, cuộc tranh luận về việc liệu cuộc chiến có nên được phát động vô điều kiện càng sớm càng tốt trên thực tế chưa bao giờ dừng lại.
Lực lượng chiến tranh cầu tốc chiến tốc thắng.
Theo kế hoạch ban đầu của quân đội, một khi Vương Hiếu Khôn chết rồi, Trung Quốc lâm vào hỗn chiến, họ sẽ nhân cơ hội xuất chiến, trong vòng ba tháng, đánh chiếm thủ đô và các địa bàn chiến lược kinh tế và quân sự trọng điểm, đồng thời thành lập một chính phủ bù nhìn do mình khống chế, như thế, toàn bộ Trung Quốc hoàn toàn trở thành thuộc địa của họ.
Hiện tại cục diện có biến, phe do Hoành Xuyên đại diện tương đối bảo thủ, đối lập với phái mang thái độ cẩn trọng có quan điểm ủng hộ phát động chiến tranh, cho rằng thời cơ chưa tới, tùy tiện khai chiến, nếu kế hoạch gặp khó khăn, chiến tranh kéo dài, chỉ sợ phe mình cũng sẽ phải trả cái giá cực lớn.
Nhưng một phe khác thì lại vô cùng cuồng nhiệt, kêu gào căn bản không cần bất kỳ băn khoăn nào, nên lập tức xuất chiến.
Bọn họ công bố, dù cho toàn bộ người Trung Quốc đều lên chiến trường, đụng vào nhau, cũng không thể đánh lại được quân đội tinh nhuệ của họ.
Quan điểm này rất được ủng hộ, không chỉ ở trong quân đội, mà ngay cả ở trong nhân dân, nó cũng đã trở thành một ý chí chủ đạo.
Trên dưới đảo quốc, toàn bộ rơi vào cảm xúc khát khao ngoại chiến điên cuồng.
Chỉ là tầng cao nhất bởi vì phái Hoành Xuyên phản đối mà mới chậm chạp chưa quyết định.
Kế hoạch chiến tranh tạm thời gác lại hơn một năm, năm ngoái, đảo quốc thiếu lương thực, mâu thuẫn càng trở nên gay gắt, phái cấp tiến bởi vậy mà giành được thế thượng phong, đám người Hoành Xuyên dưới tình thế bị bức bách cũng không ngăn cản nữa.
Người Nhật liền lợi dụng bán đảo thuộc địa trước đây đã chiếm lĩnh làm ván cầu, quyết định kế hoạch chiếm lĩnh đông bắc trước, tiếp đó lên kế hoạch chiến tranh tổng lực để xấm chiếm toàn bộ Trung Quốc.
Ngay tại tháng trước, quân Nhật dùng lý do bảo vệ kiều dân mà nã pháo vào biên cảnh, đưa quân đội vào.
Đối mặt với sự khiêu khích của người Nhật, chính quyền địa phương lấy đại cục làm trọng không dám tự quyết định, một bên tiêu cực ứng phó, một bên tìm kiếm viện binh từ trung tâm.
Vương Hiếu Khôn khẩn cấp triệu tập hội nghị quân sự, thương thảo ứng phó.
Dĩ nhiên là có người chủ trương củng cố sức mạnh tự vệ của cả nước, nhưng không ít người cũng bày tỏ thái độ với quốc lực hiện tại chắc chắn không thể nào thắng được người Nhật, không nên đối kháng chính diện để tránh dẫn phát chiến tranh toàn diện.
Nếu như vì vậy mà lan rộng ra toàn quốc, hậu quả khó mà lường được.
Nghe nói trung tâm mâu thuẫn rất gay gắt.
Cuối cùng Vương Hiếu Khôn chỉ thị địa phương “lấy đại cục làm trọng, hết sức chu toàn, dốc sức ngăn địch tại bên ngoài biên giới”, nhưng không có bất kỳ biện pháp cụ thể nào, chứ đừng nói đến chi việc thực chất.
Thực ra đây chính là biến tướng từ bỏ chống lại, là kế hoạch thỏa hiệp, dùng mảnh quốc thổ kia để đổi lấy sự dừng bước của người Nhật, chỉ là không có chỉ thị rõ ràng mà thôi.
Chính quyền địa phương nhận được mệnh lệnh như vậy, chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi, kết quả của “chu toàn ngăn địch” là vứt bỏ hơn nửa lãnh thổ, từ đó khiến cho Thượng Vân Bằng tại Nhiệt Hà đứng mũi chịu sào, đứng trước áp lực bảo vệ biên giới vô cùng nặng nề.
Thượng Vân Bằng vô cùng phẫn nộ, không muốn từ bỏ, lại lo lắng chỉ dựa vào sức bản thân không thể nào chống đỡ nổi áp lực và cục diện.
Vị khách tới hôm nay là mật sứ mà y phái tới.
Y thỉnh cầu Hạ Hán Chử ra mặt, cùng bàn chiến sự, cứu vãn cục diện tràn ngập nguy cơ này.
Tô Tuyết Chí nghe anh kể xong nhìn anh chăm chú, nhẹ giọng hỏi:
– Cho nên, anh sắp đi rồi phải không ạ?
Hạ Hán Chử yên lặn một lát.
– Phải.
Chuyện quá khẩn cấp, anh đã đáp ứng rồi, ngày mai sẽ lên đường đi kinh sư.
Bất kể thế nào, nhất định phải yêu cầu Vương Hiếu Khôn đưa ra biện pháp kháng chiến thực chất.
Giọng anh không nặng, nhưng nó bao hàm một sự vững vàng kiên định, thấy Tô Tuyết Chí không nói gì, anh dừng một chút, sau đó giải thích:
– Tuyết Chí em nghe anh nói này, sở dĩ anh quyết định như vậy ngoài quan hệ cá nhân giữa anh với Thượng Vân Bằng ra, mấu chốt quan trọng nhất anh là người Trung Quốc.
Địa phương mà người Nhật xâm lấn chẳng những thổ địa màu mỡ, giàu ngũ cốc, gỗ và các vật liệu chiến lược như than và quặng, không hề cạn kiệt.
Nơi đó không thể mất được.
Nếu như không chiến mà chắp tay nhường cho, bị người Nhật chiếm lấy, không khác gì lấy thịt nuôi sói, trở thành đại bản doanh không ngừng cung cấp nguồn nuôi dưỡng cho người Nhật, tương lai, chắc chắn sẽ dẫn phát tai họa càng lớn hơn.
Chỉ cần có một khả năng, nhất định phải đuổi người Nhật ra khỏi biên giới, không có chỗ cho sự nhượng bộ.
Anh nói xong, thấy Tô Tuyết Chí vẫn không lên tiếng, sợ cô đang lo lắng, thế là lại an ủi:
– Anh tin rằng trong nước có rất nhiều người nhiệt huyết, đó chính là mười vạn tướng sĩ.
Mệnh lệnh cấp trên chưa hẳn đã là mong muốn của họ.
Ai mà chịu ngồi trơ mắt nhìn gia viên của mình bị chiếm đóng, chỉ cần còn có huyết tính liền biết phải làm thế nào…
– Em hiểu mà.
Tô Tuyết Chí gật đầu, nhìn gương mặt trầm tĩnh kiên nghị của anh.
– Anh đi đi, đi làm chuyện anh nên làm đi, em luôn tự hào vì anh.
Hạ Hán Chử nhìn cô thật lâu, một