7 giờ sáng hôm sau, Hạ Hán Chử tinh thần phấn chấn đi xuống lầu thì đụng phải em gái Hạ Lan Tuyết. Hai anh em cùng ngồi ăn sáng, Hạ Hán Chử vừa ăn vừa đọc báo, chợt nghe em gái gọi mình thì ngẩng lên.
– Anh ơi, Diệp Hiền Tề nói, hôm nay là ngày thi cuối của Tô thiếu gia, là thi môn thể thao quân sự. Thi xong sẽ nghỉ luôn. Anh ấy nói muốn qua đó cổ vũ Tô thiếu gia, hỏi em có đi cùng không…
– Anh cho em đi nhé?
– Thế em có muốn đi không?
Hạ Lan Tuyết thấy nét mặt anh mình khá lạnh nhạt, hỏi mình xong thì ánh mắt lại rơi vào tờ báo trêи tay, tỏ vẻ không hề hứng thú với đề tài này chút nào thì ngập ngừng, nhỏ nhẹ nói:
– Em muốn đi…
Anh trai lại nhướn mắt lên, cô vội nói tiếp:
– Anh đừng hiểu lầm, không phải như anh nghĩ đâu. Trường em hôm qua được nghỉ rồi, hôm nay rảnh rỗi, em chỉ muốn đi cổ vũ anh ấy thôi. Em nhớ lần trước anh ấy cưỡi ngựa không tốt còn bị huấn luyện viên quất roi, rồi còn bị phạt chạy nữa. Nhưng anh ấy vẫn kiên trì rèn luyện, em rất bội phục anh ấy. Giờ anh ấy sắp thi, em chỉ muốn đi cổ vũ thôi…
Hạ Hán Chử quay sang bảo Mai Hương cũng ăn sáng đi, không cần phải ở đây nữa. Khi bên cạnh không còn ai khác, anh mới nói với em gái:
– Em nghĩ được như vậy thì anh yên tâm. Nếu em muốn đi thì dĩ nhiên không thành vấn đề. Em cứ đi đi.
Hạ Lan Tuyết thở phào một hơi, nói tiếp:
– Anh ơi, em đã suy nghĩ kỹ rồi, lúc trước em đúng là quá ngốc. Thực ra thích một người không nhất định phải có được người đó. Chỉ cần thường được nhìn thấy người ta, chỉ cần anh ấy sống vui vẻ khỏe mạnh là em cũng rất vui vẻ rồi.
Hạ Hán Chử không giấu nổi sự ngạc nhiên, nhìn em gái:
– Em à, sao bỗng dưng lại như triết học gia thế?
Hạ Lan Tuyết lắc lắc đầu, sau đó nghiêm túc nói:
– Là Diệp Hiền Tề nói.
Hạ Hán Chử:
– Cậu ta? Cậu ta thì nói được lời hay ho gì?
Hạ Lan Tuyết phản bác lại:
– Anh đừng xem thường người khác nha. Anh ấy tuy ngốc nghếch một chút, em đã nói với anh ấy nhiều lần rồi là đừng gọi em là cô họ, nhưng anh ấy không nghe, cứ gọi như thế. Còn nói phải có hiếu với em kính trọng em, làm em buồn cười gần chết. Nhưng anh ấy cũng là người rất nhiệt tình, đồng thời cũng rất sáng tạo. Chủ nhật tuần trước, anh ấy dạy em đạp xe đạp, em học nửa ngày mới đi được một đoạn, anh ấy cũng chẳng sốt ruột hay cáu kỉnh, cũng không chê em ngốc, còn khen em học tốt. Anh ấy với Tô thiếu gia có thuê nhà ở, em còn chưa có quà gì cả, lần này em muốn tặng anh ấy gì đó để cảm ơn anh ấy. Em hỏi anh ấy muốn gì, anh ấy nói…
Cô đột nhiên dừng lại.
– Cậu ta nói gì?
Hạ Hán Chử lập tức cảnh giác lên, hỏi luôn.
Hạ Lan Tuyết cắn cắn môi, có vẻ như rất khó nói, nhưng ánh mắt của anh trai đầy uy hϊế͙p͙, cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn nói ra.
– Anh ấy nói, em là cô họ anh ấy, em vui vẻ thì anh ấy cũng vui theo.
Nét mặt Hạ Hán Chử cau lại, hừ một tiếng:
– Dẻo mồm dẻo miệng.
– Lan Tuyết, em nhớ cho kỹ, đàn ông mà nói với em kiểu như này đều không đáng tin đâu.
Hạ Lan Tuyết lại tỏ ra rất nhẹ nhàng, nói:
– Em không quan tâm anh ấy có đáng tin hay không. Dù sao em gặp anh ấy thì rất vui vẻ, không có chút phiền não gì cả. Em còn tò mò hỏi anh ấy sao ngày nào cũng vui vẻ như vậy thì anh ấy nói, trời có sập xuống thì cũng có cái khác chống trời, đủ thấy vui rồi. Em lại hỏi anh ấy, nếu anh ấy thích một người, nhưng hai người lại không đến được với nhau, anh ấy sẽ làm sao, còn thấy vui vẻ không. Anh ấy nói…
Cô ấy lại dừng lại một chút,
- …Thích không nhất định phải có được, chỉ cần người đó sống vui vẻ vậy thì mình đã thấy mãn nguyện rồi.
– Em về nhà, mấy ngày này đều suy nghĩ. Anh ơi, em thấy rất có lý. Anh nói có đúng không?
Hạ Hán Chử không trả lời, cầm ly cà phê đã hơi nguội lên, nhấp mấy ngụm rồi đặt xuống.
– Chỗ cậu ta thi là gần bắc doanh, đường xá hơi xa, bảo tài xế đưa em đi đi. Tiện thể thì em có thể chở đồ đạc của cậu ta từ trường đến chỗ thuê ở đi.
Nói xong đứng lên mà đi.
Hôm nay là ngày thi cuối cùng học kỳ này của trường quân y.
Mấy môn cuối kỳ của mấy ngày hôm trước, Tô Tuyết Chí thi rất khá, đợi có kết quả thi lafxong. Hôm qua thi cưỡi ngựa cũng rất thuận lợi, cô và con ngựa cao to kia phối hợp rất ăn ý, lấy được thành tích cao nhất. Cô mừng rỡ vô cùng, cũng không quên lời hứa biếu thêm tiền của mình với người nuôi ngựa, nhờ ông ta tiếp tục chăm sóc con ngựa cẩn thận. Người nuôi ngựa phấn khởi, đồng ý với cô, bảo cô sau này lúc nào rảnh thì cứ đến đây cưỡi ngựa.
Hôm nay là thi việt dã mang vác nặng 5km đối với khoa chính quy.
Anh họ nói hôm nay sẽ tới cổ vũ cô, buổi sáng sắp 8 giờ, mấy bạn cùng khoa tham gia thi đều lần lượt đến sân thi rồi, Tô Tuyết Chí vừa đến thì nhìn thấy anh họ Diệp Hiền Tề.
Nhưng điều khiến cô bất ngờ là Hạ Lan Tuyết cũng tới.
Diệp Hiền Tề vừa nhìn thấy cô thì chạy tới hô to cổ vũ cô, tiếp đó, Hạ Lan Tuyết cũng cười tươi tắn chủ động đi tới, gọi một tiếng Tô thiếu gia.
Ánh mắt thiếu nữ sáng ngời, rạng rỡ.
Nói thật, hôm nay ở đây nhìn thấy Hạ Lan Tuyết, Tô Tuyết Chí cũng đã bất ngờ rồi, cô ấy lại có thái độ như thế, cô càng ngạc nhiên hơn.
Đã lâu rồi cô không nhìn thấy Hạ Lan Tuyết như vậy. Chỉ nhớ lúc mới biết cô ấy, cô bé thường cười tươi tắn như vậy, về sau trong ấn tượng của cô, mỗi lần gặp cô ấy thì đều như rầu rĩ không vui, hơn nữa trong đó còn có một loạt ảnh hưởng của anh trai cô ấy nữa, làm cho Tô Tuyết Chí mỗi lần gặp Hạ Lan Tuyết trong lòng cũng luôn chột dạ, luôn tự thấy mình có lỗi với cô ấy. Giờ cô ấy quay trở lại như ban đầu thì ngoài ngạc nhiên, Tô Tuyết Chí dĩ nhiên là vui thay cho cô ấy, vì thế cũng cười đáp lại, chào một câu Hạ tiểu thư.
Hạ Lan Tuyết mỉm cười nói:
– Tô thiếu gia, anh họ anh nói hôm qua anh thi cưỡi ngựa được đứng thứ nhất, em rất khâm phục anh. Tiếc là hôm qua em bận không tới xem được, cho nên hôm nay đến để cổ vũ cho anh. Hôm nay anh nhất định phải lấy được thành tích tốt nhất đó nhé.
Tô Tuyết Chí cảm ơn, nói bản thân sẽ cố gắng hết sức để giành được thành tích tốt nhất.
Nói chuyện mấy câu, thấy đã đến giờ thi rồi liền cười vẫy tay với hai người, chạy đến điểm xuất phát,
cũng là bài thi kết thúc cuối cùng của ngày hôm nay.
Đây là một con đường đất hình tròn được các đơn vị đồn trú gần đó sử dụng để huấn luyện hàng ngày, mỗi người phải mang theo một chiếc ba lô tương đương khoảng 7 kg mà một bác sĩ quân y cần mang khi thực chiến để hoàn thành hành trình.
Vì là trường quân y nên thuộc ngành hậu cần, tiêu chuẩn thấp hơn yêu cầu của quân đội, mang vác năm 5km đạt yêu cầu là 26 phút, tốt là 24 phút, giỏi 22 phút.
Tô Tuyết Chí rèn luyện một học kỳ, luyện sức chịu đựng, luyện mang vá nặng, mục đích chính là cho kỳ thi lần này, trước khi đi dĩ nhiên đã chuẩn bị đâu vào đấy.
Tốc độ trung bình của tuyến đường đạt yêu cầu là 5,2. Tuần trước cô có thực hiện một vài buổi mô phỏng mang vác nặng, hoàn thành toàn bộ hành trình, lưng đeo còn là 10kg, có thể nói, muốn đạt tới tiêu chuẩn này đối với cô lúc này thì không vấn đề gì.
Thực ra hôm nay cô còn có một tham vọng nhỏ, mục tiêu là chạy đạt loại tốt, đương nhiên, nếu đạt loại giỏi thì càng không còn gì bằng.
Cuộc thi bắt đầu, cô tuân theo phương pháp phân phối năng lượng thể chất khoa học và hợp lý nhất, duy trì chạy với tốc độ đều đặn.
Ngoài lúc tăng tốc ngắn ngay sau khi rời khỏi vạch xuất phát thì cô liền áp dụng tốc độ cao nhất mà thể lực của mình có thể duy trì để chạy với tốc độ không đổi.
3km đầu, cô bị tụt lại phía sau và bị nhiều người vượt mặt. Nhưng khi chạy nửa chặng sau, chiến thuật phân phối thể lực của cô bắt đầu phát huy tác dụng, dần vượt trội hơn hẳn người đằng trước.
Ở km cuối cùng, nhiều nam sinh đi trước cô thể lực bắt đầu hao hết, bước chân trì trệ, nhưng cô vẫn còn đủ sức, bắt đầu tăng tốc, chạy ngày càng nhanh, vượt lên từng người một, cuối cùng đã lao về đích với tốc độ gần bốn, thành tích là 23 phút, vượt qua tốt và chỉ cách giỏi mấy chục giây mà thôi.
Diệp Hiền Tề phấn khởi, xông tới ôm lấy cô nhấc bổng lên, may mà không bị ngã ra ngoài.
Hạ Lan Tuyết cũng
rất phấn khởi, chúc mừng cô đạt được thành tích cao.
Nam sinh đầu tiên băng qua vạch đích thành tích là 18 phút, nhanh hơn cô 5 phút.
Nếu Tưởng Trọng Hoài ở đấy, đoán cậu ta sẽ còn tốt hơn.
Tô Tuyết Chí vẫn không thể đạt được thành tích xuất sắc, ban đầu cô hơi thất vọng, nhưng rồi rất nhanh biết mình đã sai rồi.
Cô đã vượt qua ban thân và càng ngày càng trở nên tốt hơn, và sự cố gắng của cô đã có đền đáp, đây mới là thành công lớn nhất.
Trở nên xuất sắc không phải là không màng thực tế, đi cạnh tranh đứng hạng nhất với người khác, mà là không ngừng cố gắng để vượt qua bản thân.
Huống chi, với số điểm hiện tại, cộng với bài kiểm tra cuối kỳ và bài kiểm tra thường lệ, cô vẫn đứng đầu bảng đánh giá toàn diện. Về điểm này cô rất có lòng tin để học kỳ sau có thể quay trở về ký túc xá đơn.
Cô vui lên rất nhanh, bảo anh họ buông mình ra, lại quay sang cảm ơn Hạ Lan Tuyết.
Lục Định Quốc ngày thường ít rèn luyện, nửa tháng trước tạm thời cũng đi theo Tô Tuyết Chí luyện tập, hôm nay mang vác nặng, nhưng vẫn miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, khi chạy đến vạch đích thì nằm xoài ra đất không nhúc nhích.
Tô Tuyết Chí đi qua giục anh ta đứng lên đi lại một chút, vận động kịch liệt xong thì không được nằm mà phải hoạt động.
Lục Định Quốc mở mắt ra gắng gượng ngồi dậy, giơ ngón cái lên với cô.
- …Chú em….anh bội phục…
Mấy nam sinh cũng chạy đến chúc mừng cô đạt thành tích cao. Dẫu sao, vào đầu học kỳ, cô là người đứng cuối lớp về môn thể ɖu͙ƈ.
Tô Tuyết Chí cười tươi cảm ơn mọi người.
– Nghỉ rồi, hoan hô….
Có người đột nhiên nhảy lên hô to, mọi người lập tức góp vui, sau đó tiếng hoan hô vang lên khắp sân.
Tô Tuyết Chí cười tươi đi ra, nhìn Hạ Lan Tuyết lại nhớ tới Hạ Hán Chử và chuyện xưởng dược, cô chần chừ đang muốn đến gần hỏi cô ấy hình hình mấy ngày hôm nay của anh thì chợt nghe có bạn học hô to:
– Phó tiên sinh tới kìa.
Cô quay lại, đúng là nhìn thấy Phó Minh Thành.
Anh đứng bên đường, đang mỉm cười gật đầu với mấy nam sinh chào hỏi mình, sau đó quay qua nhìn về bên này, đi tới.
Tô Tuyết Chí cũng đi qua.
– Phó tiên sinh, sao hôm nay thầy cũng tới đây ạ?
Cô chào hỏi anh.
Phó Minh Thành đứng ở trước mặt cô, mỉm cười nói:
– Hôm nay là ngày thi môn cuối cùng học kỳ của em, vừa hay tôi rảnh rỗi nên tới đây.
– Tô Tuyết Chí, chúc mừng em đạt thành tích tốt. Tôi rất mừng cho em, cũng thấy hãnh diện vì em…
Đôi mắt anh chăm chú nhìn vào gương mặt cô.
– Thật đó, em rất xuất sắc. Em làm tôi cảm thấy…
Anh dường như không biết nói gì, hoặc có lẽ là không biết diễn tả ý của mình như nào, cho nên ngập ngừng, sau đó đổi đề tài.
– Trường em hôm nay được nghỉ rồi đúng không?
Đồ đạc trong ký túc có dọn luôn không, tôi lái xe đến, có thể giúp em.
Tô Tuyết Chí còn chưa kịp trả lời thì Hạ Lan Tuyết đã đi tới lễ phép chào hỏi Phó Minh Thành.
– Phó tiên sinh!
Phó Minh Thành dĩ nhiên là nhận ra cô ấy, nhìn cô ấy và Diệp Hiền Tề cũng đi theo, cười gật đầu:
– Hạ tiểu thư, Diệp tiên sinh.
Hạ Lan Tuyết nói:
– Phó tiên sinh, vừa rồi em nghe thấy thầy nói dọn đồ đạc giúp Tô thiếu gia, trước đó em và Diệp Hiền Tề đã nói rồi, dọn đồ sẽ để ở xe em ạ…
Diệp Hiền Tề chăm chú nhìn em họ mình với Phó Minh Thành, mắt đảo quanh, sực nghĩ đến chuyện em họ mình thích anh ta, làm anh họ thì dĩ nhiên phải tìm cơ hội cho em mình rồi, bởi vậy lên tiếng cắt ngang:
– Cô họ, hay là thôi, cháu thấy Phó tiên sinh giúp cũng ổn. Cô họ còn muốn học đạp xe đạp mà đúng không? Để cháu đi dạy cô họ luôn, cô họ học chút là biết đi ngay.
– Nhưng…- Hạ Lan Tuyết vẫn còn nhớ lời dặn sáng nay của anh trai với mình.
– Ôi không làm sao đâu, cứ thế đi, làm phiền Phó tiên sinh nhé. – Diệp Hiền Tề lại
nói với em gái, – Tuyết Chí, em thi xong rồi vậy thì bọn anh hết việc, bọn anh đi nhé.
Nói rồi túm tay áo kéo Hạ Lan Tuyết còn đang dùng dằng đi nhanh.
Tô Tuyết Chí nhìn theo anh họ và Hạ Lan Tuyết đi rồi mới quay qua nói:
– Cảm ơn Phó tiên sinh, nhưng em còn chưa tính dọn đi luôn, ngày mai là ngày khai trưởng phòng thí nghiệm, có chuyển đến một vài thiết bị mới, em còn cần điều chỉnh với kỹ sư nữa. Đợi mọi thứ xong hết thì em mới đi. Với lại đồ đạc của em không nhiều lắm, không cần ô tô đâu ạ, tự em cầm theo là được ạ.
Phó Minh Thành gật đầu:
– Được, em đang có việc, vất vả em rồi. Nếu có chuyện gì thì cứ bảo tôi.
Phòng thí nghiệm Phó thị dự kiến
sẽ tổ chức lễ khánh thành vào cuối học kỳ, thực ra chủ yếu là kết hợp với buổi tiệc quan hệ hợp tác cuối năm của Phó thị.
Dù sao, Phòng thí nghiệm là Phó Minh Thành giúp đỡ thành lập, phối hợp tuyên truyền trong bữa tiệc Phó thị, đó cũng là điều hợp lý.
– Không sao ạ, cảm ơn thầy.
Phó Minh Thành cười, vẫy vẫy tay:
– Phải là tôi thấy vinh hạnh mới đúng.
Anh suy nghĩ một chút:
– Thế thì chiều mai tôi tới đón em nhé, cùng đi đến khách sạn, em thấy sao?
Ngày mai Hiệu trưởng sẽ đi kinh thành trước để chuẩn bị cho Hội nghị y học, bên phòng thí nghiệm toàn quyền giao cho Tô Tuyết Chí phụ trách.
Tô Tuyết Chí gật đầu:
– Vâng ạ. Hiệu trưởng nói xin lỗi vì không thể đích thân tham gia được.
– Không sao. Em đang bận, tôi không quấy rầy em nữa, để tôi đưa em về trường.
Tô Tuyết Chí trở lại trường, người khác đang vừa vui vẻ vừa thu dọn đồ đạc, cô thì chui vào phòng thí nghiệm cùng với một số trợ lý, kỹ sư để kiểm tra và điều chỉnh các dụng cụ và thiết bị khác nhau được giao đến.
Buổi tối cô đi theo Hiệu trưởng đến nhà ông ăn bữa cơm do vợ ông đích thân xuống bếp để làm, hẹn ngày gặp mặt với Hiệu trưởng ở kinh thành, một ngày cuối cùng cũng kết thúc. Ngày hôm sau, cô lại tiếp tục bận rộn, trước ngày tổ chức bữa tiệc tối của Phó thị thì mọi việc cũng đã hoàn thành.
Ngày hôm nay, ngay từ sáng sớm Đinh Xuân Sơn – chấp pháp hành động của Bộ Tư lệnh cảnh vệ đã rơi vào trạng thái căng thẳng, cứ cách một lúc anh ta lại thúc giục hỏi tiến trển làm việc đến đâu rồi.
Sở dĩ anh ta như vậy là bởi vì cấp trêи thúc anh ta hỏi kết quả.
Nói thật lòng, anh ta cảm thấy vị thủ trưởng này của mình càng ngày càng khó hầu hạ. Hôm thì đêm hôm khuya khoắt gọi điện cho anh ta kêu anh ta đi điều tra đủ thứ chuyện lặt vặt linh tinh của người khác, tuy rằng đặc biệt, nhưng cũng là bổn phận công việc của mình.
Nhưng chuyện hôm nay thì anh ta thật sự chẳng hiểu tại sao phải gấp như vậy.
Mặc dù trêи biển có bộ đàm có thể duy trì liên lạc nhưng rất dễ mất liên lạc do tác động khách quan của môi trường, cấp trêи hẳn là biết rõ điều này.
May mắn buổi chiều vị Cục trưởng Tôn kia tới đây gặp thủ trưởng, cho nên anh ta mới không còn bị thúc giục liên hồi nữa.
Đinh Xuân Sơn xem thời gian, đã ba giờ chiều, đoán Cục trưởng Tôn chắc sắp đi rồi, liền một lần nữa đến phòng thông tin của Bộ tư lệnh.
Trưởng phòng thông tin bị anh ta giục đến mức cũng vừa căng thẳng vừa sốt ruột, thấy anh ta lại tới thì lập tức chặn miệng trước:
– Tin tức tốt. Vừa rồi đã kết nối liên lạc được rồi, đã phát tin hỏi rồi, chỉ chờ hồi âm thôi. Ngay khi nhận được hồi âm thì tôi sẽ báo cho anh ngay.
Đinh Xuân Sơn không muốn đi nữa, nói:
– Vậy tôi ở đây chờ vậy.
Hết chương 84