Trong phòng làm việc, Tôn Mạnh Tiên lần lượt báo cáo với Hạ Hán Chử về tiến trình theo dõi của vụ án ma túy của xưởng dược Đông Á trong vài ngày qua.
Họ Cố sợ tội tự sát, tất cả những người có liên quan xung quanh, bao gồm cả giám đốc và nhân viên kế toán cũng đã được đưa ra trước công lý, là đồng phạm hay vô tội đều đang được điều tra.
Về sự biến mất của Tiến sĩ Ngô, giám đốc phát triển của nhà máy dược phẩm Đông Á, dần được công chúng biết đến khi cuộc điều tra tiến triển và các phóng viên phát hiện ra.
Theo tin tức rò rỉ trêи mặt báo của những người trong nhà máy dược phẩm, trước khi Tiến sĩ Ngô biến mất, có lẽ là do anh ta có một số bằng chứng then chốt và muốn phanh phui chuyện mờ ám kia, nhưng tiếc là anh ta chưa kịp lên tiếng thì đã bị Cố Tường Kiệt phát hiện ra.
Dư luận đang rất quan tâm đến tung tích chính xác của Tiến sĩ Ngô, người đầu tiên đã cố gắng phanh phui hiện trường mờ ám. Nhưng điều đáng tiếc là dù Cục cảnh sát đã dán ảnh khắp nơi và tìm kiếm rộng rãi nhưng Tiến sĩ Ngô vẫn không tìm thấy. Người ta suy đoán rằng rất có thể anh ta đã bị giết, chỉ là không biết xác chết được giấu ở đâu mà thôi. Cục trưởng nói ông ta sẽ tiếp tục tìm kiếm, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể.
Báo tang xong, thì tất cả sẽ tốt đẹp.
Toàn bộ số thuốc cai thuốc lá đang lưu hành trêи địa bàn thành phố này đã được thu hồi chờ tiêu hủy, trường hợp ở các tỉnh khác, sở y tế phòng chống dịch sẽ ra thông báo dẹp bỏ dư độc cai thuốc lá đang lan tràn. Hiện tại vấn đề lớn nhất hiện nay lại là trong nhân dân đã xuất hiện những người có động cơ ngầm, sau khi biết sự thật về thuốc cai thuốc lá, họ đã mua với giá cao và lôi kéo nhiều người dại dột làm theo. Nghe nói ở đâu đó, giá thuốc cai thuốc lá ở chợ đen đã tăng vọt, có thể so sánh với vàng, đương nhiên là sở cảnh sát địa phương sẽ trấn áp những chuyện này. Dù sao thì ở Thiên Thành, Cục trưởng đã vỗ ngực bảo đảm, dù là một viên cũng sẽ không cho phép người dân tàng trữ cất giấu.
Chuyện cuối cùng, là trong quá trình phá sản thanh lý xưởng dược, thiệt hại do các nhà phân phối gây ra cũng đang được thống kê, sau đó tòa án sẽ thụ lý sự việc, không liên quan gì đến họ nữa.
Báo cáo xong, Tôn Mạnh Tiên lại hậm hực nói mình thời gian vừa rồi đúng là mệt như trâu cày, mà ngày nào cũng bị phóng viên báo chí đuổi theo phỏng vấn, trốn cũng trốn không thoát.
Ông ta mở miệng than vãn nhưng trong mắt lại không giấu nổi sự đắc ý, rồi lại thành khẩn yêu cầu Hạ Hán Chử cũng tiếp nhận phỏng vấn để tránh bị mọi người hiểu lầm là toàn bộ công lao đều của mình hết, ông ta không có ý này chút nào đâu.
Hạ Hán Chử dựa lưng vào ghế, cười nói:
– Công đầu vốn là của anh mà, phát hiện vấn đề kho cảng đầu tiên là anh, liên quan gì đến tôi đâu? Tôi miễn đi.
Tôn Mạnh Tiên khiêm tốn một lúc, lại nịnh bợ:
– Tư lệnh khách sáo quá. Nếu không phải anh mời được tiến sĩ dược học tới công bố kết quả kiểm tra giám định thì chúng tôi làm sao mà chiến thắng nhanh chóng vậy được. Tư lệnh quả nhiên là lãnh đạo có tầm nhìn, tính toán đâu vào đấy. Đúng là, đứng trước khoa học thì đầu trâu mặt ngựa đều phải lộ nguyên hình hết.
Hạ Hán Chử nghe Tôn Mạnh Tiên nịnh hót thì có chút không tập trung, trước mắt hiện ra cảnh buổi tối hôm đó cô đưa anh vào phòng thí nghiệm của mình để chứng minh những lời cô nói.
Cô mặc áo trắng, mang khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt, cúi đầu, ánh mắt luôn rơi vào miệng nồi nấu quặng, vô cùng tập trung. Khoảnh khắc đó, Hạ Hán Chử cảm thấy mình như không khí, toàn thế giới cũng chỉ còn lại cô và miệng nồi trước mặt cô mà thôi…
– Tư lệnh, anh có chỉ thị gì không ạ…
Suy nghĩ của Hạ Hán Chử đột ngột bị lời nói bên tai kéo trở lại, anh lấy lại tinh thần, thấy Tôn Mạnh Tiên đang nhìn mình thì ờ lên:
– Anh xử lý tốt lắm, anh vất vả rồi. Bên tôi tạm thời chưa có chỉ thị gì cả.
Tôn Mạnh Tiên gật đầu, lại thở dài:
– Tiếc là toàn bộ tài liệu của xưởng dược đều bị đốt sạch, họ Cố thì đã chết, toàn bộ số tiền kia có lẽ đến mấy trăm vạn cũng không biết rơi vào tay ai rồi. Càng không biết Tiến sĩ Ngô kia rốt cuộc đã biết những gì mà lại bị diệt khẩu. Tiếc quá, giờ chẳng những chết không đối chứng, người còn chưa tìm thấy.
Cục trưởng Tôn đầy vẻ tiếc đứt ruột, chậc chậc lưỡi, nhìn thấy Hạ Hán Chử cầm tách trà lên uống một ngụm thì hiểu ra, vỗ trán mình, đứng lên.
– Coi tôi này, tuổi lớn rồi thì lại nói nhiều. Tối nay Phó thị mở tiệc ở khách sạn Thiên Thành, thiệp mời đã gửi cho tôi từ sớm, tôi lại quá bận đến mức còn chưa có thời gian cạo râu nữa…
Ông ta sờ sờ mặt.
– Nếu Tư lệnh không có chỉ thị gì nữa vậy tôi xin phép. Nghe nói tối nay Đường tiểu thư cũng sẽ tham gia. Tôi phải đi chỉnh trang một chút đây. Tôi không giống Tư lệnh tuổi trẻ anh tuấn, lịch sự ga lăng, trong mắt Đường tiểu thư cũng chỉ có Tư lệnh mà thôi. Tôi mà không chỉnh trang lại mình, sợ là nhảy một điệu thôi cũng không tới lượt ấy.
Hạ Hán Chử cười cười, đứng dậy, đích thân tiễn ông ta ra ngoài. Khi quay trở lại, anh xem thời gian, lại với tay lấy điện thoại, mới quay số thì có người gõ cửa, Đinh Xuân Sơn đi vào.
Anh đặt điện thoại xuống.
Đinh Xuân Sơn bước nhanh đến, cúi chào xong thì trình lên một tập hồ sơ, bên trong là điện báo nhận được đã được dịch ra.
– Bên cảnh sát biển có tin gửi tới, đã chặn thuyền của Phó thị kia rồi, đã lên thuyền, thuận lợi giải trừ võ trang, cũng khống chế bộ đàm, cắt đứt liên lạc của họ với bên ngoài.
Hạ Hán Chử đứng lên nhận điện báo, nhanh chóng xem qua.
Hầu hết các nguyên liệu thô mà Xưởng dược phẩm Đông Á nhập khẩu đến từ Nam Dương, công ty vận chuyển nó, ngoại trừ công ty của Anh mà con tàu của Anh đã bị bắt giữ trước đó, thì còn một công ty khác chính là Phó thị.
Mấy ngày trước, hai con tàu của Phó thị nhận vận chuyển hàng hóa của xưởng dược Đông Á ở trêи biển thuyền là Đường Viễn và Minh Dương, lần lượt vào cảng, tiếp nhận kiểm tra và không phát hiện ra điểm bất thường nào. Nhưng Hạ Hán Chử lại nhận được tin tức, có một con tàu khác của Phó thị hiệu là Tống Cao đầu tháng xuất phát từ Nam Dương, dựa theo lịch tình thì hẳn đã đến cảng nhưng đến giờ vẫn chưa tới.Anh không báo tin cho Phó thị, thay vào đó đích thân cử một tàu chuyên trách chống buôn lậu hàng hải ra khơi tìm kiếm, sáng nay anh nhận được điện báo của tàu là đã phát hiện ra một con tàu chở hàng ở một vùng biển cách xa hàng chục hải lý. Con tàu đó đi ngược hướng với cảng, đoán chừng là muốn rời khỏi cảng, cảnh sát trêи biển đã đuổi theo. Sau đó thì bộ đàm mất liên lạc.
Hành động này là Đinh Xuân Sơn phụ trách.
Sự việc xảy ra ở trêи biển, khoảng cách lại xa, tín hiệu vô tuyến điện bị mất là chuyện xảy ra thường ngày. Tuy rằng tạm thời mất liên lạc nhưng con tàu thuộc sở hữu Phó thị, không phải hải tặc gì cả, trêи thuyền mặc dù có trang bị võ trang nhưng họ cũng không dám gây rối. Huống hồ, các nhân viên an ninh chống buôn lậu trêи biển đều được tuyển chọn và huấn luyện bài bản, có kinh nghiệm lão luyện trong chống hải tặc.
Bản thân Đinh Xuân Sơn cảm thấy vấn đề sẽ không rất lớn.
Cấp trêи càng không phải người chưa từng gặp trường hợp lớn như này bao giờ, một thuyền buôn, chút việc như thế, hoàn toàn có thể kiên nhẫn chờ tin tức.
Nhưng bắt đầu từ buổi sáng, cấp trêи đã thúc giục hỏi anh ta không biết bao nhiêu lần. Hiện tại mới coi như là có tin hồi đáp mới nhất, Đinh Xuân Sơn không dám chậm trễ, lập tức trình lên. Thấy anh xem xong điện báo thì không nói gì cả, liền ngập ngừng hỏi:
– Tư lệnh, giờ nên xử lý thế nào? Có yêu cầu họ kiểm tra kho hàng chuyên chở ngay lập tức không?
Hạ Hán Chử buông điện báo xuống.
– Bảo họ tạm thời khống chế con tàu, đừng có hành động gì cả, tiếp tục chờ lệnh.
Anh lại lần nữa xem thời gian.
Sắp 5 giờ chiều rồi.
– Tự tôi đi nói với ông chủ Phó, nghe anh ta có cao kiến gì, là hiểu lầm hay là có nguyên nhân gì khác.
Hạ Hán Chử cầm lấy áo khoác, bước nhanh đi ra ngoài.
Con tàu chở hàng là chuyện xảy ra sau khi Phó Minh Thành tiếp nhận và quản lý Phó thị.
Hạ Hán Chử không biết
Phó Minh Thành có kiếm trác loại tiền hay không, nhưng anh không cho rằng Phó Minh Thành ngu xuẩn, đang lúc đầu sóng ngọn gió, vì chút tiền này mà lại mạo hiểm lớn như thế.
Một khi sự việc bại lộ, đối với sự tổn tại danh dự của Phó thị, dù có bao nhiêu tiền cũng không mua lại được. Văn phòng của công ty vận tải biển Anh đó vẫn đang đóng cửa, công việc kinh doanh của họ bị ảnh hưởng rất nhiều. Chỉ hôm qua thôi, ngay cả công sứ Anh cũng đã phải ra mặt để nói chuyện.
Bình thường làm việc, nếu Phó Minh Thành biết con tàu thuộc quản lý của mình vi phạm chở hàng cấm, việc đầu tiên làm là cho người ném hết hàng hóa xuống biển, xử lý sạch sẽ, chứ không phải hạ lệnh cho thuyền quay đầu lại.
Hạ Hán Chử phỏng đoán, rất có khả năng là người của Phó thị đã lừa gạt Phó Minh Thành. Sau khi biết được tin tức, vì tiếc số hàng trêи mà muốn thay đổi tuyến đường dừng ở cảng phụ cận, dỡ hàng xuống rồi mới quay lại.
Chậm hơn một vài ngày so với thời gian đến dự kiến, trong vận tải đường biển hiện nay thì đó là chuyện hết sức bình thường.
Chỉ là họ vận số không
may, bị anh theo dõi và bắt được.
Mà Phó Minh Thành…
Hạ Hán Chử bỗng nhiên có chút đồng cảm với anh ta.
Anh ta đương nhiên không phải kẻ ăn chay, nhưng mới vừa thượng vị, Phó thị lớn như thế, đủ mọi phương diện chỉ cần không cẩn thận chút thôi là sẽ bị cấp dưới gài bẫy, cũng là điều thường tình.
Tóm lại, Hạ Hán Chử thật sự là đồng cảm anh ta. Nhưng đồng cảm thì đồng cảm, công việc vẫn là công việc.
Dù sao bữa tiệc tối nay không phải anh thật sự muốn đi, càng không có ý định sẽ phá hỏng tâm trạng của anh ta.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, anh không thể không đi.
Anh qua đó, cũng không phải vì gì khác, mà là làm việc chính.
Anh đến đó để cùng ông chủ Phó nói chuyện xem nên giải quyết sự việc thế nào, đồng thời cũng nhắc nhở anh ta, không phải tất cả thành viên rường cột của đều đáng tin tưởng, quan mới nhậm chức, nên tránh nhớ tình cũ, nếu không nhẫn tâm thanh lý một vài kẻ cậy già lên mặt, tương lai khó tránh khỏi sẽ còn bị rơi vào vết xe đổ này.
Tối nay Hạ Lan Tuyết cũng sẽ đi, để chúc mừng phòng thí nghiệm của Tô Tuyết Chí bắt đầu hoạt động. Nhưng cô ấy không nghĩ tới, anh trai ban đầu nói không đi thì lại thay đổi, muốn đưa cô đi.
Hạ Lan Tuyết dĩ nhiên rất vui, cầm theo lãng hoa chúc mừng Tô Tuyết Chí, ngồi trêи xe của Hạ Hán Chử, xuất phát đến khách sạn.
Trêи đường đi, cô ấy thấy anh trai tâm trạng có vẻ rất tốt, liền hỏi:
– Hôm nay anh có chuyện gì vui à?
Hạ Hán Chử lái xe, mắt nhìn đằng trước:
– Không.
– Em thấy hình như anh đang cười.
– Thật à? – Hạ Hán Chử không hề cảm thấy chút nào.
– Có.
– Em nhìn lầm rồi. – Anh khẳng định.
Hạ Lan Tuyết luôn luôn tin tưởng anh trai, anh nói gì thì là cái đó, vì thế cho rằng
mình thật sự nhìn lầm rồi.
Nhưng tâm tình của cô ấy thật sự rất tốt, không kìm được lại bắt đầu khen người trong lòng mình trước mặt anh trai, nói ngày hôm đó anh ấy chạy việt dã mang vác nặng đạt thành tích rất cao, còn nói kết quả học tập cũng rất giỏi, tuổi trẻ mà đã có thể trở thành người phụ trách một phòng thí nghiệm rồi, mình rất sùng bái anh ấy.
– Anh ơi, em kể anh nghe, ngày đó Phó tiên sinh cũng đến để cổ vũ anh ấy nữa, còn muốn giúp anh ấy dọn đồ đạc. Phó tiên sinh là người bận rộn mà vẫn nhớ chuyện này, có lẽ là bạn tốt của anh ấy. Em rất hâm mộ Phó tiên sinh, nếu em cũng có thể làm bạn với Phó tiên sinh thì tốt quá.
Hạ Hán Chử không nói một lời, đôi mắt tiếp tục nhìn phía trước, lái xe.
Bản thân anh cũng coi như là làm được việc đã đồng ý với cô, tuy cách cửu tử nhất sinh còn rất xa, nhưng cũng xem như là một phen trắc trở, cô gặp em gái mình mà chỉ mải trò chuyện với người khác, thế mà chẳng hỏi han một câu về anh chút nào cả.
Phụ nữ, quả đúng là…
Hạ Hán Chử không nhịn được mà nghĩ trong lòng như thế.
Nói nửa ngày cũng không nghe anh trai đáp một câu, Hạ Lan Tuyết quay sang nhìn anh trai.
– Anh ơi, anh làm sao vậy?
– Anh làm sao à? – Hạ Hán Chử không rõ.
– Em thấy hình như anh không vui?
– Không có.
Hạ Hán Chử hơi mỉm cười với em gái.
– Tới khách sạn rồi. – Anh đưa mắt nhìn lãng hoa để ghế sau, – Đừng quên lẵng hoa của em.
Nhìn em gái xuống xe, tay ôm lẵng hoa, cũng không chịu để nhân viên giữ cửa nhận hộ. Hạ Hán Chử bỗng cảm thấy hơi hối tiếc.
Làm bạn bè…Không, là người hợp tác, sao anh không nghĩ ra nên tặng một lãng hoa cho Phó Minh Thành nhỉ.
Anh ta chắc sẽ rất vui.
Nhưng mà không sao cả, không chuẩn bị lẵng hoa thì sẽ chuẩn bị một màn bất ngờ khác còn tốt hơn cả lãng hoa cho anh ta, một sự bất ngờ rất lớn.
Anh ta chắc chắn càng vui hơn.
Hạ Hán Chử xuống xe, ném chìa khóa cho nhân viên giữ cửa, đang muốn đưa em gái đi vào trong thì chợt nghe đằng sau có người gọi mình:
– Tư lệnh!
Anh quay đầu lại, thấy là Đinh Xuân Sơn lái xe của Bộ tư lệnh đuổi theo thì đứng lại, dặn em gái vào trước, anh thì quay người trở lại, đứng ở một góc vắng vẻ.
– Sao lại phải chạy tới đây?
Đinh Xuân Sơn báo cáo với anh, là anh vừa đi không lâu thì Phó Minh Thành gọi điện thoại tới tìm, sau đó, thư ký riêng của Phó Minh Thành tới
đưa một phong thư do chính tay anh ta viết, nói cần giao cho Tư lệnh Hạ. Đinh Xuân Sơn nghi ngờ là có liên quan đến tàu chở hàng, sợ làm chậm trễ sự việc nên gọi điện thoại đến Công quán. Biết anh đã đi rồi thì cầm theo thư lái xe đuổi tới đây.
Hạ Hán Chử nhíu nhíu mày, nhận thư xé mở ra xem.
Đinh Xuân Sơn thấy anh đọc thư xong thì yên lặng rất lâu, bèn hỏi:
– Có phải có liên quan đến con tàu hiệu Tống Cao không ạ? Không thể nào! Họ nói vừa đi lên đã khống chế bộ đàm liên lạc, anh ta lẽ ra không thể biết mới đúng. Sự việc xảy ra trêи con tàu hiệu Tống Cao …
Sắc mặt Hạ Hán Chử phủ một lớp sương mù.
Trong thư Phó Minh Thành nói, con tàu hiệu Tống Cao của công ty anh ta đển cảng không đúng thời gian, thông tin liên lạc cũng phập phù lúc được lúc không, và các tin nhắn được gửi đi không được trả lời kịp thời. Nhận thấy trong khoảng thời gian này vùng biển đó cũng không có tin tức gió bão gì, tàu thì lại bị tạm thời mất liên lạc, cho nên ngày hôm qua, để cẩn trọng, anh ta đã tự kiểm tra bên trong công ty. Kết quả vào buổi chiều, trước khi bữa tiệc bắt đầu anh ta bất ngờ phát hiện, giám đốc phụ trách hoạt động của con tàu hiệu Tống Cao vốn bằng mặt không bằng lòng đã bí mật vận chuyển hàng cấm của xưởng dược Đông Á lên tàu, do đó đã dẫn đến sự bất thường của Tống Cao.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, hôm nay anh ta không thể nào liên lạc được với Tống Cao, không biết tình hình cụ thể của con tàu chở hàng như nào. Mà hiện tại khách khứa đã đến, anh ta cũng không thể nào rời khỏi mà đi gặp Hạ Hán Chử, chỉ đành chủ động báo cáo tình hình bất thường trước, đợi qua tối nay nhất định sẽ điều tra rõ ràng, có một câu trả lời đàng hoàng cho Bộ Tư lệnh. Đến lúc đó, bất kể là bị xử lý kiểu gì, Phó thị đều sẽ chấp nhận cả.
– Tư lệnh? – Đinh Xuân Sơn gọi anh.
Hạ Hán Chử chậm rãi gấp thư lại, đè nén cảm giác không rõ là gì đang trào dâng trong lòng xuống, nghĩ một lúc, nói:
– Bảo họ phát điện báo, không cần điều tra nữa, để Tống Cao trở về cảng đích đi.
Đinh Xuân Sơn tuân lệnh, vội vã đi ngay.
Hạ Hán Chử đứng ở bên ngoài khách sạn, mặt âm trầm, trong lúc chần chừ thì nghe có người gọi mình, thì ra là một vài nhân vật máu mặt giới thương nhân của thành phố cùng với Đường tiểu thư đúng lúc cũng vừa tới, trong đó Phó hội trưởng Mã tinh mắt, nhìn thấy anh thì vội chào đón.
– Tư lệnh Hạ sao đứng một mình ở đây vậy? Còn đang đợi ai à?
Hạ Hán Chử nở nụ cười, vẫy vẫy tay, thoáng nhìn Đường tiểu thư đứng đó, mỉm cười chào mình một tiếng Tư lệnh Hạ thì gật nhẹ đầu, sau đó cùng mọi người đi vào trong.
Anh mới đến cửa thì bắt gặp Phó Minh Thành cùng Tô Tuyết Chí đứng chung một chỗ, hình như đang đón em gái mình.
Phó Minh Thành mặc âu phục lịch sự, nơi túi ngực trái của áo khoác ngoài có cài một chiếc khăn lụa màu đỏ sẫm được gấp thành hình tam giác tinh tế, nom rất lịch sự và trang trọng.
Cô cũng mặc âu phục, vừa vặn với cơ thể, thắt cà vạt, bên túi ngực trái cũng có vật trang trí, là một đóa hoa cẩm chướng đỏ tươi.
Cô cười, đang trò chuyện với em gái anh.Ngọn đèn pha lê khổng lồ trêи mái vòm của khách sạn sáng rực lên, phản chiếu gương mặt trắng nõn như ngọc của cô, đôi mắt dịu dàng sáng rực rỡ, cử chỉ điềm đạm tự nhiên.
Thành thật mà nói, hai người đó đứng cùng nhau, tuy đều là đàn ông, nhưng thân hình lại chênh lệch, trang phục sang trọng lịch sự, nom vô cùng xứng đôi.
Em gái chỉ về hướng cổng lớn, cô và Phó Minh Thành cùng đồng thời quay lại nhìn về phía đó.
Hạ Hán Chử thu ánh mắt lại, tỏ vẻ như không quay mặt đi.
Tô Tuyết Chí thấy Hạ Hán Chử tới rồi, mặc quân phục, lúc đi vào, anh rất lịch sự ga lăng đỡ Đường tiểu thư đi bên cạnh anh bước vào cửa, chờ cô ấy đi vào trước rồi mới cất bước đi vào.
Hết chương 85