Côn Lôn dừng một hồi, mặt không đổi sắc nói: "Vậy có thể, ta để Mạnh Triệu Trọng đi theo ngươi."
Tiểu Sở Tỳ lúc này mới lộ ra một chút tươi cười, răng nanh nho nhỏ khiến nàng có vẻ hoạt bát sáng sủa rất nhiều, Khương Ương nhìn thấy tâm tình cũng tốt một chút.
"Đi đi." Nhưng khi Tiểu Sở Tỳ quay đầu lại vẫn là dùng khuôn mặt không biểu tình nhìn nàng.
Khương Ương: "...."
Phải, nàng chính là số mệnh này, mèo ngại chó chê không ai muốn thấy.
Côn Lôn không ở bên cạnh , cả người Tiểu Sở Tỳ đều có vẻ không nhịn được, nàng nguyên ý là muốn ngồi sau thư án trong thư phòng, nhưng chiều cao không đủ, sau khi nhìn xung quanh một vòng liền chuyển sang ngồi trên giường trải da bạch hổ, hai chân lắc lắc giữa không trung, dùng một loại ánh mắt "Có chuyện mau nói có rắm mau thả bản vương còn có việc muốn làm" Nhìn Khương Ương.
Dường như đã quên vừa rồi ở trong rừng cây là ai giúp nàng giết một con thiên mã, còn lấy nội đan cho nàng ăn.
Khương Ương nhìn qua đã biết tâm tư của tiểu tiểu vương, ánh mắt của nàng ấy lúc đó ở trong rừng nàng đã nhìn thấy, như bây giờ là vì muốn hạ uy phong của nàng sao? Đã như vậy, ngại gì không cho nàng mặt mũi chứ.
Mi gian của nàng mơ hồ ngậm cười, nói: "Tiểu tiểu vương, ngươi muốn biết cái gì?"
Tiểu Sở Tỳ tiếp tục ngồi thẳng: "Ngươi muốn nói gì với ta?"
"Chuyện ngươi muốn biết toàn bộ ta đều có thể nói cho ngươi biết." Khương Ương quan sát sắc mặt của nàng, không vội hoãn hoãn nói: "Việc ngài không muốn biết ta sẽ không nói, mọi việc dựa theo ý nguyện của ngài."
Tiểu Sở Tỳ nghiêng đầu nhìn nàng: "Nhĩ hảo giống như ngươi rất tôn kính ta?"
"Ngài là vương."
"Chưa hẳn đi, vương trong miệng ngươi là Sở Tỳ đi, nàng cùng ta...." Tiểu Sở Tỳ hiếu kỳ dò hỏi: "Có quan hệ gì?"
Khương Ương cung kính gục đầu xuống, nói: "Ngài chính là nàng. Ngài bây giờ còn nhỏ, chờ ngài trưởng thành, có thể phá giải phong ấn, đến lúc đó có thể dùng thân phận của vương một lần nữa trở lại thế giới này. Đến lúc đó, chỉ cần ngài muốn thì có thể đem tam giới dẫm nát dưới chân."
Tiểu Sở Tỳ mỉm cười: "Ta muốn đem tam giới dẫm nát dưới chân để làm gì? Phiền muốn chết! Ngô.... Ngươi nói phong ấn là chuyện gì xảy ra?"
"Bốn vạn năm trước, ngài cùng thiên giới đại chiến, vô ý... Vô ý bị thua, bị trói trên Trấn Yêu Đài, sét đánh ba tháng lại dùng lửa lớn đốt ba năm, bởi vì thi cốt cứng rắn không bị thiêu hủy, thiên đế sợ ngài một lần nữa hủy thiên diệt địa, sẽ gây bất lợi cho thiên đình cho nên đem hài cốt giấu ở hỗn độn giới. Nếu như ngài muốn trọng lâm tam giới, nhất định phải giải phong ấn, lấy lại thi cốt."
"Vì sao ta muốn cùng thiên giới đại chiến? Việc phiền phức như vậy, ta sẽ làm sao?"
Khương Ương nhíu mày nói: "Khi đó ta không ở bên cạnh vương, ta cũng không rõ."
Tiểu Sở Tỳ: "Nhưng mới vừa rồi không phải ngươi nói việc ta muốn biết toàn bộ đều có thể nói cho ta biết sao?"
Khương Ương: "...."
Tiểu Sở Tỳ: "Ngươi trợn mắt với ta."
Khương Ương: "Ta không có."
Tiểu Sở Tỳ nói như đinh đóng cột: "Ta thấy được!"
Khương Ương đờ đẫn nói: "Thuộc hạ biết sai."
"Hảo." Tiểu Sở Tỳ rốt cục nở nụ cười đối với Khương Ương, tuy rằng chỉ là vì hài lòng sau khi trêu đùa người khác: "Vậy ngươi vì sao đến tìm ta? Tìm ta làm gì? Có ai phân phó ngươi đến sao?"
Khương Ương trả lời: "Ta đến tìm ngài dĩ nhiên là hy vọng ngài có thể hóa giải phong ấn, một lần nữa thống lĩnh chúng yêu, nhưng trước đó vẫn có một việc muốn làm, lúc đầu Nguyên Thần của vương từ thiên đình thoát đi, một nửa bị thiên đế tiêu diệt, nửa còn lại chính là ngài, bình thường ngài sẽ cảm thấy thần hồn bất ổn, ký ức không rõ, nếu như chậm trễ tu bổ, tốt thì suốt ngày đần độn, còn nếu như xấu....."
Khương Ương cắn môi nói: "Sớm muộn sẽ hồn thức tiêu vong."
— Nếu như nàng hỏi đến, không được nói là ta phái ngươi đến.
Vì vậy cuối cùng Khương Ương bổ sung: "Vương là thống lĩnh của yêu tộc, thuộc hạ dĩ nhiên không cần bất luận kẻ nào phân phó. Hôm nay thiên đình đối với yêu giới càng lúc càng chém tận giết tuyệt. Giúp vương trở lại bảo tọa, đối với yêu tộc mà nói vốn là việc đôi bên cùng có lợi, không phải sao?"
"Xem ra ta cùng với thiên đế thật đúng là thù oán không cạn." Tiểu Sở Tỳ thu hồi tiếu ý tản mạn, lạnh lùng chăm chú nhìn nàng: "Ngươi nói ta chỉ là một nửa nguyên thần."
Có lẽ là Sở Tỳ thường ngày có sức ảnh hưởng quá lớn, Khương Ương đón ánh mắt của nàng cả người tựa như bị nước lạnh dội qua một lần, giọng nói cũng không tự giác mà thấp đi: "Vâng."
Tiểu Sở Tỳ không nói, hai chân cũng không lắc tới lắc lui nữa, sắc mặt băng lãnh đáng sợ