Rõ ràng cảm giác trống rỗng trong ngực nàng đã sớm quen, nhưng vì sao nước mắt vẫn rơi xuống? Côn Lôn nâng tay áo lau khô khóe mắt, sau đó dường như không có việc ấy hỏi Tiểu Sở Tỳ: "Nàng đã nói gì với ngươi? Ngươi cần ta sưu hồn nàng."
Tiểu Sở Tỳ cho đến bây giờ chưa từng thấy Côn Lôn rơi lệ, trong lúc nhất thời giống như bị hù dọa, ngay cả tức giận cũng đã quên. Đến lúc phục hồi tinh thần, quay đầu tàn bạo trừng mắt nhìn Khương Ương.
Khương Ương bất đắc dĩ nói: "Ta rất oan a."
Côn Lôn xoay mặt nàng lại: "Không nên trừng nữa, ta đang hỏi ngươi."
"Hừ!" Tiểu Sở Tỳ hừ một tiếng liền chạy mất.
Côn Lôn: "....."
Khương Ương chờ nàng đi rồi mới lạnh lạnh chen vào nói: "Ghen tị, con người có một từ gọi là thố vương (vua dấm), vương là thố vương ủ hơn mười vạn năm, Thần Quân nên rộng lượng một chút."
Côn Lôn nhìn nàng, trên mặt không có biểu tình gì.
Khương Ương đối diện cùng nàng, chốc lát, nâng mi nói: "Thần Quân không có gì muốn hỏi ta?"
"Nàng sau đó..." Côn Lôn khẽ nhắm mắt, nhẹ giọng nói: "Là chuyện gì xảy ra?"
Ánh mắt của Khương Ương tựa như dao nhỏ cắt qua mặt nàng, rốt cục chua ngoa châm chọc: "Không phải điều nhờ một kiếm ngươi ban tặng sao, năm đó nếu không phải một kiếm của ngươi trên Côn Lôn Sơn, vương làm sao có thể bại trong tay đám tạp chủng kia."
Nàng dường như hậu tri hậu giác "đám tạp chủng" là bao gồm cả bản thân nàng, vì vậy cúi đầu sờ sờ mũi, tiếp tục nói: "Đoạn thời gian đó ta không ở bên cạnh vương, ta không biết nàng phong trần mệt mỏi, linh thức suy yếu, ta cũng không biết vì sao ngươi muốn đâm nàng, chỉ cần ngươi cần nàng thậm chí có thể moi tìm đào phổi cho ngươi, rốt cục vì sao ngươi lại cùng đám người của thiên đình thông đồng với nhau! Chờ nàng trở về, người đầu tiên nàng không buông tha chính là ngươi!"
Côn Lôn làm như không nghe thấy, kinh ngạc nói: "Ta cho rằng nàng....."
Nàng yên lặng hé mở đôi môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào.
"Ngươi cho rằng nàng thế nào? Ngươi có biết nàng sở dĩ lưu vong giữa nhân gian và thiên thượng, ngươi có biết nàng bị chúng thần tam giới đuổi tới không đường nào để chạy, ngươi có biết cho dù cuối cùng nàng bị xích trên Trấn Yêu Đài nhiều năm như vậy thi thể cũng không bị thiêu hủy đều là bởi vì nàng đang đợi ngươi đi tìm nàng hay không, nhưng ngươi đã làm gì?" Viền mắt Khương Ương bỗng dưng đỏ bừng: "Ngươi cái gì cũng chưa từng làm! Hay là nói ngươi cũng cao cao tại thượng như thiên đế, cười nhìn yêu vương không ai bì nổi năm đó giãy dụa đau khổ?!"
Nước mắt của Côn Lôn vẫn rơi, cũng không nâng tay đi lau, nàng nói: "Ta không biết, lúc đó ta....."
Lúc đó ta vừa mới rơi vào hôn mê lâu dài.
Cái cớ vô lực cỡ nào.
Nàng mở miệng dừng lại một hồi, thở dài một hơi: "Là lỗi của ta."
"Ngươi nhận sai với ta có ích lợi gì? Ngươi có thể bù đắp được bốn vạn năm đã mất của nàng sao? Ngươi có thể mang thi cốt của nàng từ hỗn độn giới ra ngoài sao? Ngươi có thể để nàng trọng lâm tam giới giống như trước kia sao? Cho dù ngươi rút kiếm tự vận ngay lập tức, đối với chuyện đã xảy ra trước kia hữu dụng sao?"
"Vậy ngươi muốn ta làm sao?"
"Tu bổ hoàn chỉnh nguyên thần cho vương, sau đó giúp nàng mở phong ấn." Khương Ương lạnh lùng nói: "Nhìn phản ứng vừa rồi của ngươi, ngươi không phải rất muốn nhìn thấy nàng sao?"
"Ta là rất muốn nhìn thấy nàng." Côn Lôn lau nước mắt, nói: "Nhưng ta tạm thời không thể đáp ứng."
Cằm của nàng bỗng nhiên ngưỡng ra sau, cần cổ yếu đuối chốc lát đã bị Khương Ương nắm trong tay.
"Hà tất giả mù sa mưa." Khương Ương lạnh lùng nói: "Ngươi có tin ta sẽ giết ngươi ngay bây giờ hay không? Dù sao thì vương cũng không ở chỗ này, cho dù là biết, nàng của hiện tại có thể làm khó dễ được ta? Người như ngươi chỉ có thể trở thành chướng ngại vật của vương."
Hai chân Côn Lôn bị nhấc lên, cổ bị người áp chế, lại chợt nở nụ cười: "Ngươi xem, ngươi vừa mới nói cái gì, "nàng của hiện tại" có thể nhịn ngươi sao? Trước đó Sở Tỳ đã chết ở thiên giới, hôm nay lưu lại chỉ là một hài đồng mười một tuổi,