Từ lúc Khương Ương bị Liên nửa đêm đánh lén bò lên trên giường, đêm này ngủ phá lệ cảnh giác, ngoài cửa mới vừa truyền đến một chút động tĩnh nàng liền tỉnh lại.
Đông đông đông –
Sai a, kiếm mẻ nàng tiến đến chưa bao giờ gõ cửa, nhất định là lại đang giở thủ đoạn gì nữa rồi. Khương Ương bị ép phải ngoan độc, không tránh khỏi cũng muốn trêu cợt trở lại, vì vậy nàng rón ra rón rén xuống giường, trốn ở phía sau cửa, ngón tay khẽ cong, mở cửa.
Chi nha –
Nàng dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai mạnh mẽ chồm đến.
"Khương Ương!" Cũng may Sở Tỳ lẫn tránh đúng lúc, bằng không cần phải bị 'đại quái vật' Trong bóng tối đè tan xác, nàng mặt không hề do dự, nói: "Ngươi làm gì?"
"Ta tưởng là kiếm.... Liên."
"Là nàng ngươi có thể như vậy sao? Người ta tiểu thân thể bị ngươi áp phá hủy làm sao bây giờ? Đến lúc đó chịu khổ không phải là ngươi sao."
Khương Ương bất minh: "A?"
" Không có gì." Sở Tỳ không chút nào khách khí đi vào trong, thuận tiện đem ngọn nến thắp lên, nàng ngồi xuống bên cạnh bàn, sau đó vẫy vẫy với Khương Ương.
Khương Ương chạy đến, đứng trước mặt nàng.
" Ngồi xuống."
"Không ngồi."
"Được rồi." Sở Tỳ nói: "Nhưng ngươi không ngồi xuống ta không tiện sờ đầu ngươi."
Khương Ương lập tức ngồi xuống.
Tay Sở Tỳ xoa nhẹ vài cái trên đầu nàng, không biết xuất phát từ tâm tính gì, thẳng đem tóc của người ta xoa đến loạn thất bát tao mới bỏ qua, nàng ôn hòa nói: "Ta dự định cùng Côn Lôn rời khỏi đây, đi một chỗ rất xa. Chỗ đó ngươi không thể đi được, ta cũng không muốn bị ngoại nhân quấy rầy. Thiên giới cùng yêu giới những người có tên tuổi, những thần tiên yêu quái ta cảm thấy có uy hiếp đối với ngươ ta đều thay ngươi thu phục rồi, đây là huyết thệ lệnh bài, nếu như bọn họ vi phạm thệ ngôn, ngươi bóp nát chúng tại chỗ."
Khương Ương bị động từ trong tay nàng tiếp nhận một chuỗi dài ngọc bài nặng trịch, thu vào trữ vật pháp bảo, mới ngây ngốc hỏi: "Nhưng ngươi cần những thứ này làm gì?"
"Cho ngươi làm thiên đế, làm yêu vương dùng đến, nếu như ngươi thích thì chơi, không thích thì giữa lấy ngọc bài, để ngừa vạn nhất."
"Nga."
"Còn có, ngươi tâm tư đơn giản, dễ bị người lợi dụng, trên đại sự phải nghe Liên nói nhiều một chút, bất quá cũng không nên để nàng khi dễ nữa. Trước đó ta cho nàng một quyển công pháp tu luyện, sợ là qua mấy vạn năm ngươi sẽ đánh không lại nàng nữa, ta dạy cho ngươi mấy pháp môn đối phó nàng."
Khương Ương cắt đứt nàng: "Chờ một chút, vương. Đầu óc của ta thế nào xoay chuyển không kịp rồi, ngươi chừng nào thì rời khỏi?"
Sở Tỳ nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa sổ, ánh mắt lóe ra một chút ánh sáng: "Bình minh sẽ đi."
"Đi nơi nào?"
"Chỗ ngươi không biết."
Khương Ương nhìn chằm chằm vào nàng, bỗng nhiên phát tác, lớn tiếng nói: "Ngươi nói dối!"
Côn Lôn đã sớm bất tỉnh nhân sự, Sở Tỳ cũng không sợ nàng đánh thức Côn Lôn, cho nên cũng không ngăn nàng lại, chỉ là sắc mặt bình tĩnh mà nói: "Ta không có."
"Ta biết, ngươi nhất định đang gạt ta!" Khương Ương đứng lên, lần đầu không để ý chủ tớ khác biệt, thanh sắc câu lệ chất vấn nàng: "Ngươi nhất định không phải là muốn đến chỗ quỷ quái nào đó ta không biết, ngươi là đang dối gạt ta! Ngươi rốt cuộc muốn đi đâu?!"
Bầu trời truyền đến tiếng nổ, xa xa trên bầu trời Vạn Yêu Quật đều bị chấn động, Khương Ương vội vội vàng vàng đỡ mép bàn, mới ổn định thân thể.
Sở Tỳ bất động thanh sắc buông xuống đôi mắt, cũng đứng lên, nói: "Ta phải đi. Có lẽ công pháp này cũng không phải sử dụng đến, không học cũng được."
Khương Ương vẻ mặt sắp khóc, Sở Tỳ rốt cục có chút không đành lòng, nhẹ nhàng mà đưa tay ôm lấy nàng một cái: "Hài tử ngoan."
Cho đến Sở Tỳ đi ra cửa phòng, chớp mắt động tĩnh của nhân gian, khác thường giữa Sở Tỳ cùng Côn Lôn, còn có những lời nàng nói tối nay cùng nhau nảy lên trong lòng, ở trong lòng nàng nhiễu loạn thành tương hồ, Khương Ương bỗng nhiên sáng tỏ, nàng đứng phía sau Sở Tỳ, dĩ nhiên không dám kéo nàng, mà chỉ bình tĩnh gần như chết lặng hỏi: "Ngươi muốn tuẫn thiên có đúng không?" (chôn theo thiên địa)
Sở Tỳ bước chân dừng một chút, lặng lẽ.
Vì vậy yên lặng cam chịu.
Khương Ương rơi nước mắt, nói: "Ngươi không thể."
Sở Tỳ không nói lời nào.
Nước mắt của Khương Ương vẫn rơi: "Sẽ không có biện pháp khác sao?"
Nàng vẫn là không nói lời nào.
Khương Ương đột nhiên bạo phát: "Vương! Căn bản không đáng a! Trước đây ngươi vì nàng trở mặt thành thù cùng yêu giới, vì nàng nhận hết dằn vặt bốn vạn năm không thấy mặt trời, hôm nay lại muốn vì nàng đem mạng đều thí vào?"
Nàng không quan tâm vươn cánh tay che ở trước mặt Sở Tỳ: "Ta chết cũng sẽ không cho ngươi đi!"
Vành mắt Sở Tỳ rất nhỏ phiếm hồng, ánh mắt của của nàng thương xót nhìn Khương Ương, thấp giọng nói: "Ngươi không hiểu."
"Ta có cái gì không hiểu! Ta chỉ biết không còn mạng sống thì cái gì cũng không có, ngươi chết rồi, lấy cái gì ở bên cạnh nàng?" Khương Ương lau đôi mắt, nghẹn ngào nói: "Tuy rằng ta không thích nàng đi, nhưng ngươi thích là được."
"Nếu như...." Sở Tỳ rất nhẹ rất nhẹ nói: "Là ta không muốn ở bên cạnh nàng nữa?"
"Sao -" Khương Ương cả người cứng đờ, ngón tay nàng chỉ kịp chạm đến ống tay áo lạnh lẽo của Sở Tỳ, người liền ngã về sau, Sở Tỳ nhân thể tiếp được nàng, an trí trên giường, còn không quên đắp chăn cho nàng.
Nàng đứng bên giường suy nghĩ một chút, cảm thấy việc nên căn dặn cơ bản đều đã căn dặn xong, chợt sải bước mà đi.
Khương Ương là được liên giải cấm chế, nhưng lúc đó sắc trời đã sáng.
Liên tuy rằng biết dự định của Sở Tỳ, lại không biết lúc nào nàng sẽ hành động, cho nên lúc Khương Ương một bên khóc một bên nói với nàng Sở Tỳ muốn tuẫn thiên, cũng thực sự lấy làm kinh hãi.
Khương Ương nhớ đến hôm qua Côn Lôn hỏi đến tứ cực, cũng may nàng không cùng Côn Lôn nói qua bao nhiêu, hôm nay luống cuống tay chân dĩ nhiên còn có thể nhớ đến nội dung này, trong lòng nàng nhanh chóng tính toán: Thanh long, nàng có thể nuốt long châu rồng, bạch hổ, Kinh Mặc có thể tính như một con, chu tước sao, Liên không thể tốt hơn nữa, về phần huyền vũ...
Nàng nói với Liên: "Ngươi mau đi địa lao tìm Phong Tuấn, ta đi tìm